Em yêu chị, Từ lão sư (3)

Giờ ra chơi
Sau khi Bách và Chu xuống canteen thì nàng lại tiếp tục vùi đầu vào với đống bài tập.
Bỗng có một bạn nữ trong lớp tiến tới bàn nàng.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(2) Thư Kỳ này, lát nữa là tiết tự học, cậu có muốn trốn không?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(2) Tôi mới tìm được một quán ăn khá nổi, tính rủ người đi cùng đây.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Xin lỗi, có lẽ tôi không đi với cậu được. Cảm phiền cậu có thể để tôi học tiếp được không?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(2) Sao vậy? Không phải lúc trước cậu sẽ đồng ý không chút do dự sao? Bây giờ lại thành học sinh ngoan rồi.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Đó là chuyện của quá khứ. Con người ai rồi cũng phải thay đổi. Tôi lo cho tương lai của bản thân, nên tôi cần học.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Nếu không còn gì để nói nữa, thì tôi khuyên cậu nên trốn học ngay đi, sắp tới giờ vào lớp rồi.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(2) Aiz, đừng tỏ ra vẻ có học thức như thế. Dù cậu có cố gắng bao nhiêu thì đầy người không quên quá khứ của cậu đâu! Làm như bản thân mình tốt đẹp lắm không bằng. *Khinh thường*
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(2) *Bỏ đi*
Vô tình thế nào mà cuộc nói chuyện của hai người lại bị một giáo viên nhìn thấy.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(Giáo viên) "Sao Thư Kỳ lại nói chuyện với học sinh cá biệt kia vậy nhỉ?"
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(Giáo viên) "Không phải Từ Sở Văn dạo gần đây hết lời khen ngợi sự tiến bộ cũng như tự giác trong học tập của em ấy hay sao?"
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(Giáo viên) "Haiz, đừng nói là Thư Kỳ phụ lòng dạy dỗ của Từ Sở Văn đấy chứ? Cần báo lại với cô ấy mới được."
----------
Tại phòng chờ giáo viên
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Anh nói sao? Thư Kỳ vẫn còn nói chuyện với cô bạn học sinh cá biệt hả?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(Giáo viên) Phải, là tôi nhìn thấy. Dù không chắc có phải là giao du hay chỉ nói chuyện xã giao, nhưng mong cô để ý tới em ấy.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(Giáo viên) Em ấy cần được theo dõi sát sao hơn, tránh để bị sa đà vào tai tệ nạn như thế này. Tương lai của em ấy đang rất rộng mở rồi.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Được, cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi sẽ về nói chuyện lại với em ấy.
Trong đáy mắt cô bây giờ đang phảng phất những tia tức giận. Cô đã thấy nàng có sự thay đổi nên cũng bớt những trận đòn roi. Nhưng có vẻ lần này không thể buông lỏng với nàng được nữa rồi.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
"Haiz, Soki à"
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
"Tôi cứ nghĩ em đã thay đổi, nhưng có vẻ niềm tin của tôi đặt sai chỗ rồi."
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
"Em đã khiến tôi thật sự thất vọng."
----------
Tua
Tối hôm đó
Nàng vừa đi học về đã thấy cô ngồi trên sofa, trên tay là cây roi mây đang nhịp nhịp gõ xuống sàm nhà.
Dự cảm có chuyện chẳng lành. Nàng nuốt một ngụm khí lạnh, cố bày ra vẻ mặt tươi cười, một nụ cười đầy gượng gạo.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Chị, em về rồi!
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Về rồi? Sớm vậy sao? Tưởng em sẽ la cà đâu đó với "bạn cũ" chứ?
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Chị nói gì em không hiểu?
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Còn giả nai? Tôi tin tưởng em như vậy, em còn dám qua lại với đám học sinh đó. Rốt cuộc em đã THỰC SỰ trưởng thành chưa vậy? HẢ? *Quát lớn*
Nàng cố nhớ lại, phải mất một lúc mới nhận ra cô đang ám chỉ điều gì.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Văn, hình như chị hiểu lầm gì đó rồi. Em thật sự khô-...
Còn chưa kịp nói hết câu, nàng đã bị cô ấn mạnh xuống ghế sofa. Ánh mắt cô lúc đó hằn rõ lửa giận. Lần này thì nàng đã chọc điên cô rồi!
Tự tay cô lột bộ đồng phục của nàng ra, mặc cho nàng có phản kháng cũng vô ích. Bởi cơ bản sức của nàng đã không thể đọ lại với cô.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Nằm im đó, cựa quậy là tôi tăng số roi lên cho xem.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Không, Văn. Chị nghe em giải thích đã...
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Câm miệng lại. Bấy nhiêu đó em còn muốn thanh minh cho bản thân nữa à?
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Đủ rồi, tôi không muốn nghe bất cứ lời nói nào từ miệng em phát ra nữa!
Cô vung tay, vụt mạnh chiếc roi xuống tấm lưng trần của nàng.
Tiếng chát giòn tan vang vọng trong phòng khách.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Ah, đau em! *Bật khóc vì đau*
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Nín ngay! Mới bấy nhiêu đó mà đã khóc rồi, không phải mọi khi em là vua lì đòn hay sao?
Cứ như thế, nàng buộc phải nằm im hứng chịu cơn mưa roi quất xuống người.
Nàng thật sự rất đau. Mỗi nơi mà chiếc roi đi qua đều để lại những lằn đỏ bỏng rát.
Nàng khóc lóc, cầu xin cô cũng có, nhưng tất cả nhận lại chỉ là sự thờ ơ.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Chị...hức...dừng lại đi mà! Em đau lắm...hức...xin chị đấy...!
Cô vẫn mặc kệ, tiếp tục quất từng chiếc roi lên người nàng.
Cơ thể trắng nõn của nàng giờ đây hằn lên những lằn roi đỏ hỏn. Nhìn thôi cũng thấy đau.
Vốn dĩ chỉ có 30 roi, song vì nàng kêu khóc đến khản cả tiếng mà được cô "ưu ái" nâng lên thành 60 roi.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Được rồi, coi như đây là hình phạt dành cho em.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Hôm nay coi như cắt phần cơm tối, cứ tiếp tục nằm đó mà suy nghĩ về sai lầm của mình đi.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Hức...Văn, em thật sự không có mà...chị không tin em sao?
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Tôi cũng muốn tin em, nhưng từ trước tới nay em khiến tôi dần mất niềm tin rồi.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Em...cơ bản là đã tự đánh mất cơ hội của chính mình.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Gieo nhân nào thì gặt quả ấy thôi. Đừng đổ lỗi cho ai, nhìn lại mình đi.
Trong cơn đau của trận đòn lúc nãy, nàng dần thiếp đi, bên tai lại vang vọng câu nói của người sáng ngày.
Aiz, đừng tỏ ra vẻ có học thức như thế. Dù cậu có cố gắng bao nhiêu thì đầy người không quên quá khứ của cậu đâu! Làm như bản thân mình tốt đẹp lắm không bằng.
----------

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play