Chương 2: Bắt Cóc (1)

Hạ Ban Mai tận hưởng cuối tuần của mình ở một trung tâm mua sắm. Cô không có ý định mua gì nhiều, lý do đơn giản vì cô không có nhiều tiền, Hạ Ban Mai đơn giản chỉ muốn ngắm những món đồ mà thôi. Đã ngắm thì phải ngắm cho đã mắt nên cô lượn lờ quanh những khu đồ cao cấp. Trong lúc giả vờ lựa đồ, cô thấy có một người đàn ông đang lén nhìn mình. Tuy chỉ là cái nhìn thoáng qua rất nhanh nhưng đã bị cô bắt được. Hạ Ban Mai không nghĩ nhiều đến việc đó, cô cho rằng đó là do bị nhan sắc của cô thu hút. Cô là người vô cùng tự tin vào sắc đẹp của mình và thường tự gọi mình là mỹ nữ, cô không thấy có gì sai về việc đó. Hạ Ban Mai không cho việc đó là kiêu ngạo mà đơn thuần là nhận thức đúng giá trị của bản thân.

Sau khi chán chê với việc ngắm những món hàng hiệu, cô cảm thấy đói bụng và ghé vào một tiệm ăn trưa. Người đàn ông kia cũng ghé vào tiệm cùng với cô. Lúc này Hạ Ban Mai cảm thấy đây không phải là chuyện đùa, nếu gặp phải một kẻ bám đuôi thì sẽ rất phiền phức. Cô có quen biết với một cảnh sát tên là Mã Tiến Quân, nếu cần thiết thì cô sẽ gọi người này giúp cô giải quyết. Tuy nhiên, lúc này vẫn chưa có dấu hiệu rõ ràng rằng người đàn ông kia đang bám đuôi cô. Có thể chỉ là do tình cờ mà cả hai cùng ghé một cửa tiệm thời trang và rồi vào cùng một tiệm ăn.

Cô quan sát người đàn ông kia, gã đang chăm chú thưởng thức món ăn, không có vẻ đang theo dõi cô. Hạ Ban Mai thầm nghĩ có thể mình chỉ nghĩ quá lên. Dùng xong bữa ăn, cô thanh toán và rời khỏi tiệm ăn, người đàn ông kia vẫn còn dùng bữa, cô đoán là gã sẽ không đi theo cô nữa.

Hạ Ban Mai lên tầng trên tiếp tục chuyến mua sắm của mình, lần này cô dự định sẽ mua một món gì đó vừa túi tiền. Bỗng nhiên cô cảm thấy cần phải đi vệ sinh. Hạ Ban Mai theo bản chỉ dẫn rẽ vào một hành lang vắng. Để vào được nhà vệ sinh nữ, cô cần phải đi qua hai lần cửa và ba ngã quẹo, cô thắc mắc tại sao họ lại phải xây nhà vệ sinh ở nơi khó tới như vậy.

Sau khi giải quyết nhu cầu xong, Hạ Ban Mai rời khỏi đó nhưng sau khi đi ngược lại đường cũ vẫn không ra được bên ngoài.

"Không thể nào, chẳng lẽ vẫn còn một cánh cửa và một ngã quẹo nữa hay sao? Chẳng lẽ mình lại trở nên đãng trí như thế rồi sao?" Hạ Ban Mai cảm thấy kì lạ, cô nghi ngờ trí nhớ của mình.

Sau vài lần rẽ và mở cửa, cô quay trở lại vào nhà vệ sinh. Lúc này Hạ Ban Mai không còn nghi ngờ gì nữa mà cô chắc chắn rằng đang có sự xuất hiện của tà thuật. Cô đã không còn lạ gì với những hiện tượng kì lạ, cách đây không lâu cô đã bị bắt cóc bởi giáo phái của Tà Thần, sau đó thì lại trúng lời nguyền của một nữ tà sư. Hạ Ban Mai không hiểu vì sao mình lại xui xẻo như vậy, luôn dính đến những chuyện như thế này. Cô không rõ đây có phải do Tà Thần gây nên hay không, cô liền mở điện thoại và tìm số của An Dĩ Sơn, một thầy trừ ma mà cô quen biết.

Điện thoại không thể kết nối được, cô tin chắc rằng đó là do ảnh hưởng của tà thuật. Hạ Ban Mai nấp vào một buồng vệ sinh, cô soạn một tin nhắn trên điện thoại để gửi cho An Dĩ Sơn "Tôi đang ở trong nhà vệ sinh tầng năm của trung tâm thương mại Thanh Hải. Hiện tại tôi đang lạc vào một mê hồn trận và kẹt lại ở đó, sóng điện thoại cũng đã bị chặn. Hy vọng sẽ có chút kẽ hở nào đó để tin nhắn này gửi tới anh."

Cô bấm gửi và để điện thoại lại trên bồn cầu, sau đó cô bước ra và đi tìm tên tà sư đang giăng pháp trận. Sở dĩ Hạ Ban Mai không mang điện thoại theo bởi vì sợ sẽ bị hư hỏng nếu xảy ra va chạm hoặc sẽ bị hắn cướp mất. Chỉ cần cô có thể khiến pháp thuật của hắn suy yếu dù chỉ một giây, tin nhắn sẽ có thể đến chỗ An Dĩ Sơn và anh có thể tới giúp cô.

Lại loanh quanh một lúc, cô đã khá chán nản và muốn từ bỏ thì người đàn ông bám đuôi kia bỗng xuất hiện.

"Là anh, vậy là mỹ nữ đã đoán đúng, anh đang theo dõi tôi và có âm mưu nào đó." Hạ Ban Mai nói.

Cách tự xưng mỹ nữ của cô khiến gã khá chướng tai, Trương Vĩ cảm thấy ấn tượng ban đầu về cô em vợ tương lại này không được tốt cho lắm. Gã tiến tới và nói "Ra là cô cũng đã cảnh giác từ sớm. Đáng tiếc là một kẻ bình thường như cô không có đủ khả năng để chống lại một tà sư như tôi."

"Anh muốn gì? Nếu là tiền thì mỹ nữ không có nhiều đâu, nhưng nếu cần thì anh có thể lấy." Hạ Ban Mai phải công nhận gã nói đúng, người bình thường rất khó chống lại tà sư, cô cần phải hành động thật khôn ngoan.

"Tôi không cần tiền của cô, nói đúng hơn là tôi không cần gì ở cô cả. Nhưng em vợ của tôi, nó đang rất nhớ cô đấy." Trương Vĩ tiến lại gần hơn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play