Chương 3: Tân hôn

Cả ngày đứng nhiều khiến cho cơ thể cô có hơi mệt mỏi, chân cô có phần hơi khó chịu nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Kết thúc tiệc, Minh Anh đã được Hạo Phong dìu ra xe, về biệt thự Hoa Hồng, anh ân cần chăm sóc cho cô. Sau một khoảng thời gian, xe cũng đến biệt thự, anh đi xuống trước còn cô ngại ngùng bước xuống sau. Khi nhìn thấy biệt thự riêng của anh, Minh Anh thảng thốt về độ đẹp và sang trọng của nó. Minh Anh đứng một lúc nhìn khung cảnh bên ngoài căn biệt thự, Hạo Phong bước tới vỗ nhẹ vào vai Minh Anh:

- Minh Thư, em định đứng đây tới khi nào vậy? Ngày mai, em rảnh thì đi dạo quanh căn biệt thự sau. Hôm nay, dù sao chúng ta cũng khá mệt rồi, để anh dắt em vào nhà.

- Em xin lỗi anh, em sẽ vào nhà ngay đây ạ!

Minh Anh bước vội vào nhà, lại một lần nữa bỏ Hạo Phong ở phía sau. Mọi người trong nhà, từ quản gia đến người giúp việc đều gọi cô một tiếng “Thiếu phu nhân.” Điều này khiến cô thấy không được tự nhiên, bởi vì chức danh “thiếu phu nhân” này không phải dành cho cô. Cô nhìn mọi người, khẽ cất tiếng:

- Mọi người không cần gọi tôi là thiếu phu nhân gì đâu, cứ tôi là cô Minh Thư là được rồi ạ.

Hạo Phong đi từ ngoài vô, nghe thấy cô nói như vậy, liền cắt ngang lời cô:

- Em không thể kêu gọi kêu tên của mình được. Em là vợ của anh nên em được gọi là “thiếu phu nhân” thôi.

- Nhưng mà em thấy ngại lắm. Cứ để mọi người gọi sao thoải mái là được mà anh. Em không có vấn đề gì cả.

- Em không có vấn đề gì, nhưng anh thì có. Mọi người vẫn cứ kêu cô ấy là “thiếu phu nhân” cho tôi, ai làm trái ý tôi thì đừng có tránh tôi.

Mọi người đồng loạt gật đầu và kêu “Dạ”. Anh nhìn sang cô, thấy vẻ mặt không hài lòng của cô, liền nhíu mày:

- Bây giờ em có nói gì thì anh cũng sẽ không thay đổi ý định đâu. Bây giờ em cùng anh đi lên phòng, nhanh lên!

Anh nắm tay cô, dắt lên phòng ngủ của mình mà không cần đợi ý kiến, sự đồng ý từ cô. Đến phòng ngủ, anh dẫn cô vào giường, anh bảo:

- Em ngồi đây một chút để bớt mệt đi, rồi sau đó vào tắm rửa cho sạch sẽ. Bây giờ, anh vào tắm trước hay em muốn vào tắm cùng anh không Vợ!

- Thôi anh cứ vô tắm trước đi, em ngồi một lát khi nào anh ra thì em vô tắm sau cũng được mà. Em ngại tắm chung lắm.

- Anh vô tắm trước đây, em cũng tranh thủ vào tắm sau nha. Để chúng ta còn chuyện quan trọng để làm nữa đấy.

Anh vừa đi vừa mỉm cười khiến cho cô đỏ mặt, ngại ngùng quay sang chỗ khác, không dám đối diện với anh. Minh Anh đi dạo và quan sát xung quanh phòng ngủ của anh. Màu sắc chủ đạo của phòng anh là màu đen, mang phong cách hơi tối nhưng không đến nỗi quá u ám. Cô đi lại bàn làm việc của anh, cầm bức ảnh chụp giữa Minh Thư và Hạo Phong, cô thấy hai người họ thật xứng đôi. Minh Anh thầm nghĩ ‘ Minh Thư tại sao chị lại bỏ đi như vậy, Hạo Phong là người rất yêu chị mà, em thấy hai người thật xứng đôi.’

- Em đang hoài niệm về buổi đi chơi lần đó hả, tấm ảnh được chụp cũng khá lâu rồi đó.

- À em thấy tấm ảnh này đẹp quá, nên muốn nhìn để ôn lại tí kỉ niệm thôi mà. Anh tắm xong rồi hả, vậy để em vào tắm luôn.

- Được rồi, em vô tắm đi kẻo bệnh đấy. Tắm nhanh nha, anh ở ngoài đây chờ.

Sau khoảng mười lăm phút, Minh Anh bước ra với một bộ đồ ngủ đơn giản. Hạo Phong bị thu hút bởi vẻ đẹp giản dị, ngây thơ của Minh Anh, anh thầm thốt lên:

Minh Thư à, hôm nay em thật là đẹp đó. Tối nay chúng ta cùng nhau thức tới sáng nhá.

- Không, hôm nay em hơi mệt nên em muốn được nghỉ ngơi. Chuyện động phòng tân hôn gì gì đó, chúng ta để sau được không anh?

- Sau lại có chuyện để sau được chứ, Minh Thư. Em đùa anh đấy à, em có biết anh đợi ngày này lâu lắm rồi không.

- Em…em không muốn đâu.

Không để Minh Anh có cơ hội trả lời thêm, Hạo Phong đã nhanh chóng tiến lại gần cô và tiến hành việc đại sự của ngày hôm nay. Minh Anh biết mình không thể làm được gì nên cũng cố gắng phối hợp cùng với anh, để tránh anh nghi ngờ cô không phải là Minh Thư.

Trải qua một thời gian, anh cũng làm việc của mình xong. Anh để gối đầu trên tay mình và ôm cô vào lòng, ngủ thật sâu. Minh Anh nằm trong lòng anh nhưng vô cùng tâm trạng. Cô nghĩ bản thân mình đã là vợ của anh theo một nghĩa khác, cô lại trao thân cho một người đáng lẽ là anh rể. Minh Anh cảm thấy vô cùng có lỗi với Minh Thư, nhưng ở thời điểm hiện tại, ngoài làm theo ý anh ra cô không biết nên làm gì nữa. Cô cứ nằm trằn trọc cả đêm, không tài nào ngủ được. Hạo Phong thấy tiếng động từ người kế bên liền thức giấc và nói:

- Minh Thư, em không ngủ được hay sao mà cứ nằm lăn qua lăn lại vậy.

- À em lạ chỗ nên có hơi khó ngủ, nếu anh phiền thì em ra chỗ khác ngủ cũng được.

- Thôi em cứ nằm đây đi, em cố gắng đừng suy nghĩ gì nữa. Hãy ngủ thật ngon nhé.

Minh Anh nghe lời anh, cố gắng không suy nghĩ nữa và cuối cùng cô cũng được vô giấc ngủ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play