Chapter 2

Tiếng chuông reo vang.
Trương Quế Nguyên giật mình bật dậy, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo. Anh thở dốc, mắt hoang mang nhìn quanh căn phòng quen thuộc... một cách kỳ lạ.
Bàn học bừa bộn, sách giáo khoa lớp 12. Lịch treo tường ghi rõ: Tháng 3 năm ấy.
Anh ngồi thẫn thờ rất lâu mới dám bước xuống giường, mở điện thoại. Màn hình hiện lên ứng dụng thời đó, không có một dòng tin tức nào về tai nạn hay cái chết của Trương Hàm Thụy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Mình… trọng sinh rồi sao?
Không thể nhầm được. Là khoảng thời gian trước kỳ thi tốt nghiệp, khi anh còn là lớp phó học tập lạnh lùng nhất khối 12A2, và Hàm Thụy – cậu bạn nhỏ nhắn hay cười ngồi bàn cuối, luôn lặng lẽ nhìn anh từ xa.
Quế Nguyên siết chặt điện thoại. Lần này, anh sẽ không để mất cậu ấy nữa.
----
Tại lớp học – buổi sáng hôm sau
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Trương Quế Nguyên! Mau đưa bài tập Toán cho tôi!
Tả Kỳ Hàm la lên, cau có khi thấy Quế Nguyên đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không làm
Anh đáp gọn, rồi lại quay ra cửa. Tả Kỳ Hàm trừng mắt.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ủa alo? Cái gì vậy trời? Cậu hôm nay ăn nhầm thuốc à?
Chưa kịp tiếp lời, thì từ ngoài cửa sổ, một người bước vào lớp.
Là Trương Hàm Thụy.
Vẫn là cậu – gầy gò, áo sơ mi trắng tinh, ôm một chồng sách trước ngực. Cậu khẽ gật đầu với giáo viên rồi lặng lẽ đi về chỗ.
Ánh mắt cậu lướt nhẹ qua Quế Nguyên. Không quá lâu. Không có cảm xúc đặc biệt.
Nhưng với Quế Nguyên, khoảnh khắc ấy giống như toàn bộ thế giới bừng sáng.
----
Ra chơi. Quế Nguyên chủ động bước tới chỗ Hàm Thụy – điều mà ở kiếp trước anh chưa từng làm
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chào
Hàm Thụy hơi ngạc nhiên, ánh mắt cảnh giác như con mèo nhỏ bị quấy rầy
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu cần gì à? /nhỏ giọng/
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không. Chỉ là… muốn hỏi cậu bài Toán sáng nay.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ơ?/mở to mắt/
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Trương Quế Nguyên mà cũng cần hỏi bài người khác sao?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cũng có lúc không hiểu. /nhún vai/
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
À… ừm… được. Để tớ giảng.
Cậu cúi đầu, giở vở. Tay run nhè nhẹ.
Quế Nguyên im lặng nhìn cậu – gương mặt này, nụ cười này… anh đã từng vĩnh viễn mất đi.
Nhưng giờ thì không.
----
Một góc khác, Dương Bác Văn đang nhìn cả hai từ xa, tay khoanh trước ngực.
Tả Kỳ Hàm gật gù.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Lạ nha. Sao nay Quế Nguyên bỗng dưng bám dính Hàm Thụy vậy?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không biết /ánh mắt sâu thẳm/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng lần này, có vẻ thú vị rồi.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play