𓆝𓆟 Vết Mực Bị Bỏ Lại𓆜𓆞

✿.。.:* 𝘾𝙝𝙖𝙥𝙩𝙚𝙧 5*:。.✿
Quang Anh - một người từng tồn tại , từng cố gắng nhưng luôn bị người khác xem là sai, không đáng giữ lại
✎ ‧₊˚ ☾ ⋆ ✐
Buổi sáng, ánh nắng lại rón rén qua khe cửa sổ, lặng lẽ lần mò đến gò má Duy. Cậu khẽ nhíu mày, xoay người—suýt nữa thì đập mặt vào một thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm.
Là cừu bông?
Không, là Quang Anh.
Hắn ta chẳng hiểu đã bò lên giường từ bao giờ, giờ thì đang dính lấy cậu như bạch tuộc: tay gác lên eo, chân vắt qua đùi, tóc trắng xù xì cọ cọ vào cổ, môi khẽ chạm vào xương quai xanh—nơi còn vương dấu hôn nhàn nhạt từ tối qua.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//thở dài// Anh hiểu "nằm xa chút" là gì không
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//ngái ngủ// Hiểu chứ~ Nhưng anh là gối ôm biết cử động, còn có cả chức năng sưởi ấm. //dụi dụi//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Cái chức năng đó anh tự lập trình à?
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Ừa. Là chức năng ‘tự yêu vợ’.
Cậu cười nhẹ , gỡ tay Anh khỏi eo mình rồi đi vệ sinh cá nhân
Sau bữa sáng đơn giản gồm bánh mì trứng ốp-la do Quang Anh nấu, Cap thay đồ đi làm. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc vuốt gọn, trông gọn gàng mà vẫn thanh lịch. Trước khi ra cửa, cậu ngoái lại
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Ở nhà đừng có phá đấy
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//Cười//Chồng em ngoan mà~
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Chưa ai công nhận mối quan hệ này hết.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Thì anh đang thử việc mà~ probation đó.
Duy định lườm, nhưng rốt cuộc lại bật cười.
Hôm nay là ngày đầu đi làm nên cậu đi khá sớm , khi cậu đến , quán vắng tanh, có lẽ không có ai trong quán
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//đi lại quầy//
Đang yên ổn thì cái cảm giác lành lạnh quen thuộc lại bất ngờ ôm lấy eo cậu từ sau lưng.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Anh theo tôi đến tận đây ?
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Ừ. Phải canh xem có thằng nào lén phén vợ anh không chứ.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Người khác có thấy Anh không đấy ?
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Không , có vợ thấy thôi //dụi dụi/)
Duy định nói thêm thì tiếng chuông cửa vang lên. Một người bước vào.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//cúi người// DK cafe xin chào quý khách
Người kia nhướng mày nhìn cậu, tóc nhuộm cam hồng ombre, chân tóc tối màu tạo hiệu ứng chuyển tông cực chất. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhưng cá tính, đường kẻ mắt kéo dài đầy “chiến”. Áo len sọc ngang hồng – nâu đậm, mix với bandana cùng tone ở cổ. Tay áo layering bằng len hồng đậm càng tăng độ cute. Phong cách makeup thì chất, mà outfit thì lại dễ thương đến lạ—vậy mà tổng thể vẫn hài hoà đến mức cuốn hút.
NovelToon
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Khách gì ? Tui nhân viên
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Slay quá trời //nói nhỏ//
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Hời ơi , đi làm mà , mặc đẹp lên , biết đâu hốt được đại gia~
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Mà cậu nhân viên mới hả
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Um , mới được nhận hôm qua , tớ tên Duy , Đức Duy
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Tên nghe kêu ha , tui tên Pháp , gọi Kiều cũng được
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
ờ..
Một ngày trôi qua bận rộn. Quán DK nằm gần trung tâm nên khách ra vào nườm nượp. Trong khi Duy làm việc chăm chỉ, ít nói, thì Kiều lại là kiểu nhân viên “mặn mà”: chào khách, tư vấn, thậm chí còn được bo. Hai người là hai cực hoàn toàn đối lập, nhưng lại làm việc ăn ý đến lạ.
Cuối ca làm, Kiều đưa cho Duy ly matcha latte tự tay pha.
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
đi cafe không , tui mời
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Ah thôi , chắc để dịp khác
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Hướng nội ha. Thôi, vậy tôi về trước. À, cho tôi add Facebook được không?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Ừm
✧˚ ༘ ⋆。✧˚ ༘ ⋆。
Tối, Câụ về nhà. Cậu thả mình xuống sofa, mệt rũ rượi. Mắt cá chân đau nhức vì đứng lâu, tay thì rát vì rửa ly cả chiều.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Đau không /gác chân em lên đùi mình//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Lát Anh bóp cho
Cậu mở mắt, ánh mắt hắn vẫn hiền lành đến kỳ lạ.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Sao Anh lo cho tôi vậy
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Vì em là vợ Anh~ //cười //
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Tôi đã đồng ý đâu
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Thì anh chờ em gật đầu thôi. Nhưng đâu có luật nào cấm yêu trước.
Duy im lặng. Cậu không còn thấy Quang Anh đáng sợ nữa. Chỉ thấy… nguy hiểm. Vì hắn khiến cậu quên đi cô đơn, khiến cậu bắt đầu tin vào điều gì đó mơ hồ nhưng ấm áp.
✧˚ ༘ ⋆。✧˚ ༘ ⋆。
Bữa tối hôm nay là mì Ý. Không xuất sắc, nhưng đủ ngon.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Lần sau không cần đi theo tôi đến tận quán đâu
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Sao vậy được , nhỡ vợ gặp chuyện thì sao ?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
tôi đâu phải trẻ lên 3
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
..
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Nếu một ngày nào đó em gặp chuyện... anh sẽ không ngồi yên.
Duy không đáp, chỉ đứng dậy rửa chén. Trong lòng cậu là một mớ hỗn độn—không rõ là bất an, hay xúc động.
[Tối]
như thường lệ, Quang Anh mang sữa đến.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Vợ uống sữa rồi ngủ ngoan
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Không phải v-
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Nhưng là người Anh thương ~
Cậu nhận ly sữa, không đáp. Lên giường, cả hai nằm cạnh nhau. Lần này, không ai nói “nằm xa ra” nữa, nhưng Quang Anh vẫn giữ một khoảng cách nhỏ, chỉ có chú cừu bông là được chạm vào Duy.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Vợ ngủ ngoan
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Mà này
Duy nằm nghiêng người, nhìn mái tóc trắng lòa xòa của Quang Anh dưới ánh đèn ngủ lờ mờ. Cậu hỏi khẽ, giọng như một vệt khói mỏng:
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Trước khi bị tôi đâm... Cuộc sống của Anh.. như nào ?
Anh im lặng một lúc, ngón tay khẽ vuốt ve tóc Duy, rồi mới cất tiếng. Giọng hắn nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ như rơi vào lòng Duy một hòn đá nhỏ—tạo nên những gợn sóng lặng lẽ
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Lúc nhỏ, tôi sống trong trại trẻ mồ côi. Không biết cha mẹ là ai. Không ai dỗ khi khóc, cũng chẳng ai nhớ sinh nhật mình ...là ngày nào.
Hắn cười khẽ, nhưng lại chẳng có chút vui nào trong đó.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Có lần tôi sốt cao nằm bẹp mấy ngày, không ai phát hiện. Tự bò xuống giường uống nước... rồi ngất ngay giữa sàn. Tỉnh dậy thì nằm trong bệnh viện, y tá bảo may là không chết
Duy khựng lại. Tay siết nhẹ mép chăn.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Năm 18 tuổi, tôi ra đời. Làm tất cả mọi việc có thể—phụ bếp, bưng bê, dọn vệ sinh. Tiền từng đồng gom lại, mua căn phòng trọ ẩm thấp. Mỗi tối tự nấu mì gói ăn, rồi ngồi nhìn trần nhà… cố tưởng tượng ngày mai sẽ sáng hơn hôm nay
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Tôi bị vu là ăn trộm tiền quán. Bị đánh, bị đuổi. Dù tôi thề sống thề chết là không làm. Người ta không cần biết thật giả, chỉ cần có cớ để ghét bỏ.
Mắt Anh vô thức rơi vào khoảng không vô định trên trần nhà
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Rồi… năm 22 tuổi, có người đến bảo là bố mẹ ruột. Tôi còn nhớ lúc đó mình run đến mức không cầm nổi tờ giấy xét nghiệm ADN. Họ đón tôi về. Nhà họ khá giả… rất khá.
Duy ngẩn người. Một khung cảnh tưởng chừng tươi sáng.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Nhưng.. //cười khổ// Tôi cũng chẳng ngờ , mình là vết mực trên tờ giấy họ đã viết dang dở. Không thể xoá, cũng chẳng ai muốn đọc tiếp.
Giọng hắn hạ xuống rất thấp, như sợ ai nghe thấy.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Rồi sinh nhật bạn, tụi nó rủ đi dạo phố đêm. Cười nói, chụp ảnh, vui như lần đầu tôi có bạn thật sự. Sau đó, tụi nó nói đi mua chút đồ, bảo tôi chờ ở đó…
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
…Tôi chờ gần hai tiếng. Gọi không ai bắt máy. Cuối cùng, màn hình hiển thị ‘bạn đã bị chặn’. Còn lại tôi, đứng giữa đường, trời đổ mưa, và không có nhà để quay về.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Tôi không chết vì cú đâm của em– hắn nói nhỏ, tôi chết từ trước đó rồi. Chỉ là lúc em đâm tôi… tôi thấy nhẹ lòng. Vì ít ra… cũng có người thấy tôi đau.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//nhìn em//
Duy im lặng rất lâu. Cậu không nghĩ được lời nào để đáp lại. Trong lòng nặng trĩu như có ai đó rót chì vào từng mạch máu.
Quang Anh không đợi cậu an ủi. Hắn chỉ khẽ mỉm cười, lờ mờ nhắm mắt lại .
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Ngủ đi. Mai còn đi làm sớm. Anh kể vậy thôi, không phải để em thấy tội. Anh quen rồi.
Giọng hắn vẫn nhẹ, nhưng Duy nghe trong đó có cái gì đó... vỡ vụn.
Cậu quay mặt đi, mắt đỏ hoe. Tim như có kim châm. Duy bỗng nhớ đến đêm đầu tiên gặp Quang Anh—trong hẻm tối, dáng người đó lững thững, cười như chẳng còn gì để mất. Lúc đó cậu tưởng mình gặp phải đồ thần kinh. Giờ mới biết... là gặp một người đã quá quen với việc bị bỏ rơi.
Duy mím môi , chui vào lòng Anh , vòng tay qua bụng ôm lấy
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Vợ muốn ôm Anh ngủ ah ?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Im đi //gằn nhẹ// Tôi chỉ... Lạnh
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Ừ. Vợ lạnh, anh ấm mà.
Duy không đáp. Cậu vùi mặt vào tấm lưng kia. Một câu xin lỗi nghẹn nơi cổ họng, không nói được.
Trong đêm tối, Rhyder nằm im. Nhưng Duy biết… hắn đang mỉm cười
Còn bản thân cậu thì… cảm thấy mình chưa từng tệ đến thế.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
*ấm*
✎ ‧₊˚ ᴇɴᴅ ᴄʜᴀᴘ☾ ⋆ ✐
NovelToon
NovelToon
NovelToon
𝘽𝙤̂́𝙣𝙜 🐟
𝘽𝙤̂́𝙣𝙜 🐟
Cậu làm được rồi🥹
𝘽𝙤̂́𝙣𝙜 🐟
𝘽𝙤̂́𝙣𝙜 🐟
Duy nhà Cừu giỏi lắm ❤️‍🔥

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play