˚ ༘ ⋆。Tro Tàn Của Một Đế Chế ˚ ༘ ⋆。
𝘽𝙤̂́𝙣𝙜 🐟
Ở tuổi 21 , cậu thật rực rỡ , mãi như vậy nhé !
22 tuổi , vẫn mãi giữ nụ cười trên môi , thật hạnh phúc trước khi bước sang độ tuổi đẹp nhất của đời mình-25
Có khó khăn thì thì gia đình và Cừu Có Cánh vẫn luôn support và ủng hộ cậu !
Happy Birthday Captain Boy !🐑🎇
Khi mọi điều từng được tôn sùng như vĩnh cửu cuối cùng cũng chỉ còn là bụi mờ… Có những đế chế không sụp đổ trong tiếng súng, mà lặng lẽ tan biến giữa những trang báo sáng hôm sau.
Là một trong những tập đoàn bất động sản – tài chính quyền lực nhất châu Á, CTRD Holdings không chỉ là cái tên quen thuộc trên bảng xếp hạng Fortune 500, mà còn là một thế lực ngầm điều phối thị trường nhà đất, cổ phiếu và đấu giá quốc tế. Tập đoàn này liên tục góp mặt trong nhóm "Blue-Chip" và là mục tiêu săn đón của mọi nhà đầu tư – từ cá mập đến cá con.
Một ngày cuối thu, bầu trời trong vắt nhưng lại mang theo cái u buồn nhẹ tênh, như điềm báo cho cơn bão sắp đến.
Phòng chủ tịch – nơi chiếc ghế quyền lực nằm ở vị trí cao nhất – hiện hữu bóng dáng một người: Hoàng Đức Duy.
Ở tuổi 22, Duy là cái tên nổi bật nhất giới kinh doanh châu Á. Sở hữu khối tài sản khổng lồ, đầu óc siêu phàm và nhan sắc khiến báo chí phải trích riêng chuyên mục "Visual of the Year" để tôn vinh cậu. Mái tóc nâu điểm vài sợi xám bạc như tuyết đầu mùa, đôi mắt trầm lặng, sống mũi cao, đường nét gương mặt như được chạm khắc từ băng đá và lửa. Từng chuyển động của cậu đều mang theo khí chất áp đảo, lạnh lùng nhưng mê hoặc.
Duy sinh ra trong gia đình danh giá: cha là người thao túng ngành tài chính, mẹ là cố vấn chính phủ. Cậu học được tất cả những gì cần để trở thành một con sói đầu đàn: thông minh, quyết đoán, và vô cùng nguy hiểm
Thế nhưng hôm nay, cậu sắp sửa phải đối mặt với cú ngã lớn nhất đời mình.
...
Hoàng… tổng… cổ phần tụt dốc 30%… nhiều nhãn hàng và đối tác rút lui đột ngột…
Thư ký thân cận báo cáo với giọng run rẩy. Cậu không nói gì. Chỉ ngồi đó, tay bóp nhẹ thái dương, ánh mắt lạnh như cắt.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Chuyển hết hồ sơ xuống trưởng phòng khu A. Nói cậu ta nộp doanh thu và toàn bộ lô hàng xuất từ tháng 2. Hai tiếng nữa họp. Cuối tuần tổ chức họp báo, kêu gọi đầu tư.
Giọng nói bình tĩnh đến kỳ lạ. Nhưng chỉ có Duy biết tim mình đang đập loạn đến mức nào
Mail mới gửi đến. Duy liếc nhìn. 12% cổ phần – đã bị mua lại bởi công ty đối thủ
Hai giờ sau, cuộc họp khẩn diễn ra. Không ai tìm được giải pháp ,
Mọi người rời đi, còn cậu vẫn ngồi đó, bất động. Từ hôm ấy, chuỗi ngày “tồn tại để cầm cự” chính thức bắt đầu: họp báo, hội thảo, kêu gọi đầu tư, thức trắng đêm, những bữa ăn trễ lạnh ngắt. Gương mặt từng xuất hiện trên tạp chí Forbes giờ xanh xao, hao gầy, ánh mắt trũng sâu, như thể linh hồn cậu cũng đang bị cuốn vào vòng xoáy tận diệt.,
Và rồi… có lẽ đã đến lúc kết thúc.
"CTRD Holdings tuyên bố phá sản vào rạng sáng hôm nay, sau chuỗi lao dốc thảm khốc của cổ phiếu và khủng hoảng thanh khoản kéo dài hơn 32 ngày."
Giọng phát thanh viên vang vọng giữa đại sảnh vắng tanh.
Tấm logo mạ vàng phản chiếu hình ảnh một người – không còn là “Chủ tịch” nữa.
Tài sản đóng băng. Đối tác quay lưng. Báo chí rình rập. Người từng gọi tên cậu bằng kính ngữ giờ không buồn nhắn một câu từ biệt.
Duy đứng đó, trơ trọi giữa đống hoang tàn. Một bản hợp đồng cuối cùng rơi khỏi tay. Nước mắt không biết chảy từ bao giờ.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Tôi đã từng nghĩ mình sẽ thất bại..
Cậu ngẩng đầu nhìn trần kính – nơi ánh sáng từng xuyên qua giờ chỉ toàn mây xám.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Nhưng hic khôn..g ngờ , nó lại đế.n sớm như này..
Cổng đóng. Khóa đổi. Những cây phong trong sân cũng rũ rượi như đang để tang.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//đưa tay nhập mật mã//
Tay cậu run run , bấm lên màn hình điện tử dãy số quen thuộc
Ánh mắt vốn trầm tĩnh giờ đây hoảng loạn. Cánh cổng ấy… từng mở ra mỗi chiều khi cậu tăng ca về trễ. Từng là nơi mẹ vẫn đứng chờ, tay cầm áo khoác. Từng là nơi cả nhà sum họp cuối tuần. Giờ thì sao?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
/hoảng loạn quay đầu//
Là bác Tâm – quản gia hơn 20 năm. Ông né tránh ánh nhìn
...
Biệt thự… bị ông bà chủ bán rồi
Duy mở miệng, định hỏi điều gì đó – nhưng không thành lời. Ông Tâm lặng lẽ rút từ túi áo ra một chiếc chìa khóa cũ kỹ cùng một mảnh giấy nhỏ, dúi vào tay Duy
...
Cậu không còn ở đây nữa. Đi tạm đến địa chỉ này…
Cậu nhìn mảnh giấy. Một con hẻm nhỏ ở ngoại thành. Ký ức về ánh đèn chùm, phòng ngủ phủ nhung, bữa tối sáu món được phục vụ bởi dàn đầu bếp riêng… vụt tắt.
Không ai nói rõ chuyện gì. Chỉ là… mọi thứ bị xoá sổ, như thể chưa từng tồn tại.
cậu men theo vị trí mà bác tâm đưa , tìm đến một căn nhà cấp bốn , tuy không sang trọng như biệt thự trước kia của cậu những cũng chẳng đến nỗi tồi tàn . vách tường vẫn còn mùi sơn mới , nội thất các thứ cũng được gọi là ổn áp
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//nằm ườn ra sofa//
Cậu thả lỏng cơ thể , vứt bỏ chiếc áo vest và chiếc cà vạt vướng víu
Tay cởi hai nút áo ,mệt mỏi bẹp người xuống chiếc ghế như đang nghĩ ngợi sau chuỗi ngày ác mộng
Tiếng chuông điện thoại reo , cậu lười nhác nhấc lên , nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình mà cậu vui mừng khôn siết .. là bố .
Bắt máy , cậu chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng hối hả.
Ông Hoàng (bố Hoàng Đức Duy)
Duy..cố gắng lên , ba mẹ lo liệu xong rồi sẽ về
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Chờ ..? Chờ đến bao lâu chứ
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Aaaa. .. Hức..c ..
//run//
Cậu mở tủ - trống rỗng
Vơ lấy trai rượu còn sót lại khi giàu có , tu cạn một hơi như nước lọc
Rồi… cậu lên xe. Chiếc siêu xe sang trọng – thứ duy nhất chưa bị thu giữ – rú ga giữa màn đêm như con mãnh thú bị thương.
Chiếc xe lao đi như một mũi tên bạc xuyên qua màn đêm tĩnh mịch.
Dưới ánh đèn đường loang lổ, thân xe phủ lớp sơn đen ánh chrome lấp loáng như dòng thủy ngân sống động, phản chiếu từng mảng ánh sáng nhấp nháy của thành phố đang ngủ. Tiếng gầm động cơ vang lên trầm đục, đầy uy lựcXa xa, ánh đèn xanh nhấp nháy của một chốt giao thông hiện ra, nhưng chiếc xe không hề chậm lại.
Nó lướt qua như một bóng ma mang theo tốc độ, bí mật, và cơn giận đang sôi lên trong lòng ai đó phía sau lớp kính chống đạn.
Đêm vẫn dài, nhưng bánh xe vẫn không ngừng quay – như thể chính chiếc xe ấy cũng đang chạy trốn khỏi điều gì đó… không thể gọi tên
Có tiếng va chạm lớn. Kính chắn gió vỡ tan. Máu bắn đầy đầu xe.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//mở mắt//
Khô..ng khô-
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//chạy vội xuống//
Dưới gầm xe cậu là một người thanh niên , mái tóc nâu , dáng hơi cao , chiếc áo sơ mi trắng đã bị nhuộm đỏ
Cậu hét lên , vội mở của xe , túm lấy người kia mà lôi vào ghế phụ
Phóng gha lao thẳng đến bệnh viện
Nhưng có lẽ.. đã không kịp
Cậu run rẩy ôm lâý cơ thể đã không còn chút hơi ấm kia mà khóc nấc lên
Không giấy tờ tùy thân , không biết anh ta là ai , cũng chẳng ai nói cho cậu biết..
Đêm hôm đó, giữa cánh rừng vắng ngoại ô, Duy tự tay chôn người thanh niên xa lạ. Đó là tất cả những gì cậu có thể làm.
Chẳng ai hay biết. Không đèn. Không hoa. Không tiếng tiễn đưa.
Chỉ có ánh trăng và một cái tên… mà Duy không hề biết sẽ khắc sâu trong đời mình :
Sáng hôm sau , trong căn phòng ọp ẹp , cậu tỉnh dậy trong cơn mê man , đầu đau như búa bổ
"Chào buổi sáng , vợ chưa cưới của Anh~"
Comments