Chương 3: Đứa con đã mất

Đêm hôm ấy, không biết anh đã dày vò cô bao nhiêu lần.

Dù cô có mệt lả cả người, khóc lóc cầu xin thì anh cũng không chịu dừng lại.

Lúc này cô mới biết hối hận, giá như ngay từ đầu cô đã không làm cái hành động ngu ngốc là loan tin mình đã có chồng.

Vốn mấy bà thím cùng nơi cô sinh sống thấy cô đẹp người lại đẹp nết nên đã gợi ý cho cô nhiều vụ mai mối khiến cô nhức hết cả đầu.

Không muốn gặp phải rắc rối, cô liền bịa đại rằng mình đã lấy chồng.

Để rồi có một tên điên nào đó nửa đêm nửa hôm phá tung cánh cửa căn hộ cô chỉ để xác minh rằng cô có chồng hay chưa.

Quả thật lúc ấy cô như ăn gan hùm mật gấu với dám tuyên bố hùng hồn rằng đã lấy chồng được hai năm.

Để rồi cô bị cái tên này giày vò hết lần này đến lần khác, đôi lúc lại nổi hứng trêu đùa khiến cô ngượng chín cả mặt.

Sáng hôm sau cô thức dậy với toàn thân đau ê ẩm, khắp người là chi chít những dấu hôn, có cái còn thâm tím lại.

Cô tức giận, định buộc miệng nói ra một câu chửi thề, thì trước mặt cô là cái tên đáng ghét Tề Mặc Thần.

Lúc này cô mới kịp hoàng hồn, thấy cơ thể không một mảnh vải che thân, cô vội ngại ngùng lấy chăn che kín người.

Anh ngồi đó chỉ cười nhạt, không quên trêu chọc:

- Che cái gì cơ chứ? Không phải cái gì nên thấy đã thấy hết rồi sao?

Cô tức đến không nói nên lời, cái tên đáng ghét hành hạ cô đêm qua giờ lại ngồi ung dung như thể đó là một chiến tích.

Lười đôi co, cô liền không nói không rằng ôm chăn chạy thẳng vào phòng tắm.

Cô kỳ co, tắm rửa một lúc thì mới nhận ra đã quên mang quần áo.

Cô ngồi sụp xuống sàn, vò đầu bứt tai. Không lẽ cô lại nhờ cái tên kia lấy hộ đồ cho cô.

Cũng không thể quấn cái chăn ướt nhẹp đi ra ngoài được.

Đấu tranh tâm lý một hồi cô mới lấy hết can đảm, gọi vọng ra:

- Mặc... Mặc Thần.

Không có ai trả lời lại cô, đang vui mừng tưởng anh ta đã rời đi thì cửa phòng tắm mở ra.

Trước mặt cô là anh đang đứng đó, tay chìa ra bộ quần áo.

Cô vội ngồi thụp xuống, cố che chắn đi phần cơ thể lộ ra.

Giật vội lấy quần áo, rồi lập tức đuổi anh ra ngoài.

Lúc này cô chỉ muốn tự đào một cái hố để chôn bản thân. Tại sao lại quên khóa cửa cơ chứ!

Mặc xong quần áo cô vẫn ngượng ngùng không muốn bước ra.

Cuối cùng cô nắm chặt tay, quyết định đối diện.

Bước ra khỏi phòng tắm với gương mặt gượng gạo, đang không biết cất lời làm sao thì bỗng anh lên tiếng:

- Ly hôn với tên chồng của cô đi!

Vốn biết không thể che giấu, cô đành thở hắt ra một hơi nói sự thật:

- Đừng có suy diễn nữa, không có tên chồng nào cả chỉ là tôi dựng chuyện thôi.

Anh không nói gì nhưng ý cười đã tràn ngập trong ánh mắt, ngoài mặt anh vẫn cố tình tỏ ra vẻ lạnh lùng, xa cách.

Bỗng lời nói sau đó của anh khiến cô khựng lại:

- Tái ký hợp đồng!

Đôi mày cô cau chặt lại, lạnh lùng cười nhạt:

- Anh nghĩ chúng ta còn mối quan hệ đó sao? Tôi sớm đã chấm dứt cái bản hợp đồng chết tiệt ấy với anh rồi, đừng mơ có chuyện tái ký.

Anh chỉ nhàn nhã nhìn đồng hồ:

- Cô nghĩ tôi còn hứng thú với cô sao?

Cô bật cười chế giễu, đáp trả lại anh:

- Ồ không có hứng thú sao? Vậy mà hôm qua ai đó còn ngủ cùng tôi cơ đấy.

Giọng nói của cô đầy đanh thép nhưng anh lại không tỏ ra một vẻ yếu thế nào:

- Hừ! Cô tự cao quá rồi đấy, đơn giản rằng tôi chỉ muốn trả thù cho đứa con đã mất của tôi mà thôi!

Anh gằn lên từng chữ, ánh mắt như giết người xoáy sâu vào cô.

Nghe anh nói, tim cô đau đớn đến không thể thở được.

Đứa con xấu số ấy là một quá khứ đau buồn, cô không muốn nhắc lại bất kể lần nào hết!

Cô nhìn thẳng vào anh, gần như hét lên:

- Tôi nói với anh một lần nữa cũng như là lần cuối cùng, tôi không hề giết con!

Anh im lặng không trả lời, cô tiếp tục:

- Nếu tôi nói năm đó do bị tai nạn nên đứa con không còn, anh... anh có tin tôi không?

Giọng nói cô run rẩy, nhưng trong ánh mắt anh chỉ phảng phất vẻ khinh bỉ.

Không nói không rằng, anh tiến đến bóp cằm cô:

- Cao thượng quá nhỉ, tai nạn ư? Cô nghĩ qua mắt được tôi à. Hả kẻ giết người?

Cô đứng sững tại chỗ, toàn bộ dây thần kinh như tê liệt.

Nỗi uất nghẹn dâng trào cổ họng. Vội vùng ra khỏi anh. Cô vung lên, mạnh tay cho anh một cái tát trời giáng.

Giọt nước mắt không kìm nén được mà lăn dài. Cô hét lên đầy giận dữ:

- Cút... lập tức cút ra ngoài!

Thấy cô kích động như vậy anh cũng không tỏ vẻ gì là hối hận, liền quay đầu rời đi mà không nói bất kỳ một lời nào.

Đợi anh rời đi hẳn cô mới bất lực ngồi thụp xuống sàn.

Ôm mặt khóc nức nở.

Anh đứng ở bên ngoài, dựa đầu vào cửa. Miệng đang còn rít một hơi thuốc dài.

Anh châm chọc lên tiếng:

- Hừ! Khóc như vậy cho ai xem chứ?

Rồi anh cứ thế lạnh lùng rời khỏi căn hộ.

Sự kiên định, mạnh mẽ từ nãy đến giờ bỗng chốc bay biến sạch.

Cứ mỗi lần nghĩ đến quá khứ đau buồn ấy, nghĩ đến đứa con của cô là cô không thể kìm lòng được. Như muốn phát điên!

Cái quá khứ ấy cứ đeo bám lấy cô, hằn sâu trong trí nhớ khiến cô đau khổ tột cùng!

Hot

Comments

Linh Linh

Linh Linh

ghen đến mất trí là có thật /Smile//Smile//Smile/

2025-06-14

0

thu thuỷ 💋💋💋💋

thu thuỷ 💋💋💋💋

chưa j mà đã cãi nhau r 😤

2025-06-23

0

Linh Linh

Linh Linh

sao anh bình tĩnh quá dị :))😌😌

2025-06-14

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play