Chương 2: Giữ Miệng Mày Lại

Buổi sáng, lớp học
Tả Hàng bước vào lớp, ánh mắt mọi người lướt qua rồi tránh đi. Cậu không quan tâm. Cậu chỉ ngồi xuống, mở sách ra.
Bạn nam A
Bạn nam A
Cậu ta vẫn còn mặt mũi tới lớp.(thì thầm)
Bạn nữ A
Bạn nữ A
Thì loại không biết xấu hổ mới lì như vậy.(cười khẽ)
Trương Cực ngồi phía bên kia, tay chống cằm, lạnh nhạt nhìn ra cửa sổ.
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Sao mày không lên tiếng gì hết? Cứ để người ta muốn nói gì thì nói?*suy nghĩ*
Tả Hàng mở hộp cơm, không ăn. Cậu chỉ nhìn rồi đậy lại.
Ra chơi, sân bóng
Chu Chí Hâm đập bóng vào vai Tô Tân Hạo.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Này, mày đứng chắn hoài vậy. Sân bóng có phải sân khấu diễn đâu.
Tô Tân Hạo (bbi)
Tô Tân Hạo (bbi)
Xin lỗi nha. Sợ mày nhìn tao mê mệt rồi đập nhầm bóng.(hất tóc, cười khinh khỉnh) =))))
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Mày bị hoang tưởng à?(nhíu mày)
Tô Tân Hạo (bbi)
Tô Tân Hạo (bbi)
Ờ. Mày đụng tao trước đó.
Hai người va nhẹ vai nhau. Không ai nhường.
Từ phía xa, Trương Trạch Vũ đứng với một nhóm bạn học, mắt không rời khỏi Tả Hàng đang ngồi một mình bên ghế đá.
Trương Trạch Vũ (bboi)
Trương Trạch Vũ (bboi)
Đừng có để ai lại gần cậu ấy. Tao không muốn một lời nào nữa lan ra.(thì thầm với người bên cạnh)
Tiết học cuối cùng – Ngữ Văn
Giáo viên yêu cầu viết bài luận: “Người mà em căm ghét nhất là ai, vì sao?”
Tả Hàng cúi đầu, ngón tay nắm chặt bút. Cậu không viết gì. Trương Cực viết ngay. Dòng đầu tiên:
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
“Tao ghét nhất là loại người biết rõ mình sai nhưng vẫn im lặng. Giả vờ vô tội, còn khiến người khác bị hiểu lầm.”(cặm cụi viết)
Tả Hàng sau cùng cũng viết. Nhưng chỉ một dòng:
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
“Tôi ghét nhất là người luôn nghĩ mình đúng.”
Tan học
Một nam sinh bất ngờ chắn trước cửa Tả Hàng.
???
???
Tao nghe nói mày còn cãi là mày không đập kính?
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Tao không cần phải cãi.
???
???
Còn dám thái độ? Muốn tao nhắc mày nhớ ai là người nắm clip hôm bữa không?
Trương Trạch Vũ đạp mạnh cái ghế bên cạnh.
Trương Trạch Vũ (bboi)
Trương Trạch Vũ (bboi)
Mày dám đụng tới cậu ấy thử coi.
???
???
Ghê nhỉ. Có vệ sĩ cơ đấy.
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Tiểu Bảo, thôi. Tao không sao.(nhỏ giọng)
Trương Trạch Vũ (bboi)
Trương Trạch Vũ (bboi)
Sao mày cứ nhịn tụi nó hoài vậy, Hàng?(nghiến răng)
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Tụi nó không đáng.(nhìn đi chỗ khác)
Từ phía sau, giọng Trương Cực vang lên lạnh băng
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Còn mày… đừng có giở trò đáng thương trước mặt tao.
Tả Hàng quay đầu lại.
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Cái mặt mày nhìn phát chán. Mày nghĩ tao tin mày thật sự bị oan chắc?(tiến lại gần, nói sát tai cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Không cần mày tin. Tin hay không là quyền của mày. Nhưng giữ miệng mày lại.(cười nhạt)
Trương Cực sững người trong vài giây.
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Mày đang dạy tao cách nói chuyện?
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Tao chỉ không thích bị xúc phạm lần thứ hai. Lần đầu tao nhịn rồi.
Chu Chí Hâm từ xa bước lại, chen vào giữa hai người.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đủ rồi, Cực. Đừng gây chuyện nữa.
Trương Cực liếc nhìn Chí Hâm, rồi quay đi.
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Tao không gây chuyện. Tao chỉ không thích giả tạo.
Tả Hàng nhìn theo bóng lưng Cực. Ánh mắt cậu lần đầu có chút gì đó... không hẳn giận, cũng chẳng phải buồn. Mà là sự mỏi mệt
Cậu quay ra với người gây chuyện hồi nãy thì đã ko thấy cậu ta đâu nên cậu với Vũ đi về trường
----------
Chiều muộn, sân trường vắng.
Tả Hàng đứng ở bãi xe, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Màn hình vẫn tối đen. Không có ai gọi.
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Thiên Dương, hôm nay em không gọi cho anh à?(thì thầm)
Gió thổi nhẹ. Tóc cậu rối bời. Ánh mắt cũng vậy.
Cậu có một đứa em trai tên là Tả Thiên Dương cậu rất thương em trai mình..v..v Lười viết quá cứ đọc cốt truyện là hiểu nhe:)
Bỗng một chiếc xe đạp thắng gấp ngay cạnh. Bánh xe nghiến lên vũng nước văng tung tóe vào đồng phục trắng của cậu.
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Không nhìn đường à?
Tả Hàng không đáp. Chỉ nhìn vết bẩn trên áo rồi quay lưng đi.
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Mày im lặng vì mày biết mày sai, hay vì đang tính diễn tiếp trò tội nghiệp đó?(gằn giọng)
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Mày nghĩ gì là chuyện của mày. Tao không cần giải thích.(dừng bước, ko quay lại)
Trương Cực bước lên, nắm lấy vai Tả Hàng, kéo cậu xoay lại.
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Nhưng mày có biết cái mặt tỉnh bơ của mày làm tao ngứa mắt không?
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Vậy đừng nhìn.(hất tay ra,khàn giọng)
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Mày tưởng ai cũng sẽ nhịn như Trạch Vũ với thằng Tô à?(cười khẩy)
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Mày tưởng ai cũng dễ dắt mũi như mày chắc?(ngẩng đầu. Lần đầu tiên nhìn Trương Cực bằng ánh mắt lạnh tanh)
Trương Cực thoáng khựng.
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Mày nói lại tao nghe xem(siết tay)
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Tao biết clip mày lan ra. Tao biết mày ghét tao. Nhưng tao không rảnh để đóng vai tội đồ trong kịch bản của mày đâu, Trương Cực.
Im lặng vài giây. Gió mạnh hơn. Chiếc lá khô rơi giữa hai người.
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Mày nghĩ tao không biết sao? Mày đập cái cửa sổ đó. Tao tận mắt thấy. Đừng có giả bộ.
Tả Hàng (Cậu)
Tả Hàng (Cậu)
Ừ. Nếu mày thấy rồi, thì mày giữ chặt niềm tin đó đi. Tao không có nhu cầu thay đổi nó.
Trương Cực (Hắn)
Trương Cực (Hắn)
Mày nghĩ mày giỏi lắm hả?(nghiến răng)
Tả Hàng quay đi, không nói thêm gì.
Cùng lúc đó, trong lớp học.
Chu Chí Hâm đang lau vết bẩn trên bàn của Tả Hàng. Tô Tân Hạo đứng dựa cửa, khoanh tay nhìn.
Tô Tân Hạo (bbi)
Tô Tân Hạo (bbi)
Làm như tao không biết mày thích cậu ta.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Mày nói nhảm cái gì vậy?(nhíu mày)
Tô Tân Hạo (bbi)
Tô Tân Hạo (bbi)
Mày lau bàn, canh người ta ăn, chắn người ta bị bắt nạt… Còn thiếu gì nữa?(bước lại gần)
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Còn mày? Cứ nhảy vô chuyện không liên quan. Là do tò mò hay muốn gây sự chú ý?(nhìn thẳng)
Tô Tân Hạo (bbi)
Tô Tân Hạo (bbi)
Ờ, ai mà biết. Có khi tao thích mày thật đó.(nhún vai, cười nửa miệng)
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cút.
Tô Tân Hạo (bbi)
Tô Tân Hạo (bbi)
Vậy chứng minh mày không thích Tả Hàng đi.(nghiêng đầu)
Con tg mê trai TĐPT
Con tg mê trai TĐPT
ê đừng hoảng nha mấy cô:))))
Chu Chí Hâm siết chặt khăn lau. Không nói gì.
Tối khuya. Tả Hàng về nhà.
Ngôi nhà ba tầng im lặng lạ thường. Mẹ kế không có nhà. Em trai – Tả Thiên Dương – cũng chưa gọi.
Cậu mở cửa phòng. Trên bàn có một hộp thuốc nhỏ.
Là thuốc giảm đau. Còn kẹp tờ giấy:
“Lần sau nhớ lau máu cho sạch.”
Tả Hàng ngồi sụp xuống. Cười. Rồi cười nữa. Nhưng mắt thì đỏ hoe
Con tg mê trai TĐPT
Con tg mê trai TĐPT
Hết chương 2 roiiii

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play