[Geum Seong Je] Người Duy Nhất Biết Bí Mật Của Cậu
2
Tiếng giày của cô vang vọng trên hành lang lát đá cũ
Tấm biển “Phòng giáo viên” trước mặt như dội lại ánh sáng mờ của buổi sáng âm u.
Ji-ah hít một hơi thật sâu, gõ cửa, rồi bước vào.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 2-3
gvcn
Em là Kim Ji-ah? Người được chuyển đến giữa kỳ?
gvcn
Tôi chỉ nói một điều thôi. Ở đây không ai quan tâm lý do em bị chuyển trường
gvcn
Miễn là em không gây rắc rối… hoặc không để mình bị nghiền nát.
gvcn
Lớp em là 2-3. Cuối hành lang tầng 3.
cô đã quá quen với ánh nhìn nghi ngại của người lớn rồi
Mẹ Ji-ah
📱 Đừng để mẹ nhận được thêm một cuộc gọi nào nữa, Ji-ah
Mẹ Ji-ah
📱 Nếu không, mẹ sẽ đưa con về sống ở nhà ông nội
Cô tắt màn hình. Cảm xúc duy nhất trên mặt là sự trống rỗng
Khi cô đẩy cửa vào, gần 30 cặp mắt đổ dồn về phía cô
ngạc nhiên, phán xét, chán nản, thích thú
Nhưng không ai đứng dậy. Không ai chào đón. Chỉ có một khoảng im lặng đầy ác ý
Hu-min bỗng nhìn thấy cậu
Hu-min
Ôi trời,con nhóc nãy tớ kể cho các cậu nè /nói to/
Hu-min
hồi nãy chưa kịp giới thiệu tên,tớ tên là hu-min
Hu-min
người đẹp trai nhất cái lớp này /khà khà/
Kim Ji-ah
/nhìn cậu/ Ji-ah
gvcn
Đây là học sinh mới chuyển trường giữa kỳ,lên bục giới thiệu đi
Kim Ji-ah
Tôi là Kim ji-ah
Kim Ji-ah
Không cần hỏi lý do vì sao tôi chuyển trường, vì mấy người sẽ không nghe đâu
Kim Ji-ah
Cũng không cần kết bạn, vì tôi không cần ai bên cạnh để tồn tại
Cả lớp im bặt, không tiếng vỗ tay. không lời xì xào
Bỗng cánh cửa đột nhiên mở ra cái RẦM
Một học sinh nam bước vào
Đồng phục nhàu nát, cà vạt buộc lệch, tay áo xắn đến khuỷu. Tay phải cậu vẫn còn dính vết băng nhỏ – màu máu đã khô sẫm.
gvcn
Lại trễ nữa… Geum Seongje, đây là lần thứ mấy trong tháng rồi hả em?
Cậu ta không trả lời. Không xin lỗi.
Chỉ bước ngang qua bục giảng, lướt qua Ji-ah như thể cô là cái bóng
Nhưng trong một giây ngắn ngủi, đôi mắt lạnh lẽo ấy… chạm vào mắt cô
Không một lời, nhưng đầy lời cảnh cáo.
Rồi cậu ngồi xuống chỗ cuối lớp. Không ai dám ngồi gần đó.
Cả lớp vẫn im lặng, như thể đã quen với việc này
gvcn
Đúng là hết nói nỗi mà
gvcn
Cả lớp bắt đầu tiết học
Sau tiết học đầu tiên, khi chuông vừa reo
một bóng người kéo ghế ngồi xoay ngược trước mặt Ji-ah
Hu-min
Chà, vẫn nhớ. Tốt đấy
Kim Ji-ah
Cảm ơn,vì chuyện sáng nay
Nếu trong lớp này có ai khiến cô không thấy phản cảm, thì chỉ có cậu.
Ngay sau lưng Humin, Gotak vác cả cái ghế đến, ngồi xuống với tiếng “rầm” cố ý lớn.
Cậu liếc Ji-ah từ trên xuống dưới rồi cười hề hề
Gotak
Vừa vào đã nổi hơn cả mấy thằng năm hai
Gotak
Mắt gan như vậy, chắc không dễ bẻ đâu ha?
Ji-ah nhìn cậu, không đáp
Gotak chờ vài giây, thấy cô im lặng, cũng không khó chịu – chỉ quay sang Humin thì thầm:
Gotak
Lạnh ghê.Y chang Seongje
Kim Ji-ah
Vậy đừng nhìn nữa
cô nói, vẫn không thay đổi sắc mặt
Humin bật cười, vỗ vai Gotak
Hu-min
Cậu dính chiêu rồi kìa
Sieun ngồi sau,không nói một lời
Cuối cùng, Jun-tae từ cuối lớp bước tới, tựa nhẹ vào bàn gần đó
Jun-tae
Jun-tae. Tớ ngồi bàn cuối
Jun-tae
Đừng lo. Tụi tớ không đến để làm khó cậu
Kim Ji-ah
Không cần lo cho tôi
Jun-tae chỉ cười, không nói thêm
Từ cuối lớp, Geum Seongje lặng im nhìn lên
Không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Nhưng ánh mắt ấy – như lưỡi dao chưa rút khỏi vỏ
Comments