⋆˚࿔ 2 𝜗𝜚˚⋆

Đức Duy vẫn không hiểu vì sao mình lại chú ý tới người đó từ lần đầu gặp. Có thể là vì vẻ mỏi mệt nơi khóe mắt. Cũng có thể là vì…người ấy đã không từ chối bịch nước đường đầu tiên em đưa.
.
Hôm đó trời lại mưa.
Mưa ở bệnh viện luôn khiến hành lang lạnh hơn bình thường. Đức Duy đi dọc dãy phòng trực với một túi giấy trong tay – bên trong là vài bịch nước đường em tự nấu ở phòng trọ. Mấy đứa trong nhóm thực tập nói em rảnh quá, nhưng Duy chỉ cười.
Lúc ngang qua cửa phòng trực, em thấy Quang Anh đang ngồi viết hồ sơ.
Anh gục hơi thấp, tay trái đỡ trán, tay phải cầm bút. Trán hơi nhăn, mí mắt sụp xuống như sắp ngủ gật.
Duy đứng lại một chút, rồi khẽ gõ nhẹ cửa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh?
Anh ngẩng lên, thoáng bất ngờ. Duy giơ bịch nước đường ra, nói nhỏ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đem thêm nè. Uống không? Hôm bữa thấy anh cũng hay quên ăn sáng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nấu hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừa. Bọn trong nhóm em ngán nước máy lắm rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh uống thử đi, ngọt chút thôi, không gắt đâu
Anh đón lấy, mắt liếc xuống túi giấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đem nhiều ghê
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cũng không nhiều…Nhưng đủ để ai cần thì có
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn…
Không biết vì trời mưa hay vì ánh đèn vàng trong phòng trực, nhưng khoảnh khắc ấy…Duy thấy lòng mình yên đến lạ. Không còn tiếng xe đẩy, tiếng giảng viên gọi, cũng không còn mùi thuốc sát trùng nữa – chỉ còn anh, ngồi trong ánh sáng mờ, tay cầm bịch nước đường, cười nhẹ một cái
.
Tối hôm đó, Đức Duy nhận được một tin nhắn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬 Nước đường ngon thật. Cảm ơn em nha
Em nhìn dòng tin một lúc, rồi gõ lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Lúc mệt, nhớ uống nước ngọt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Lúc mỏi, nhớ nhắm mắt 30 giây
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Và lúc buồn, có thể kể cho em nghe
Tin nhắn đã “Đã xem”. Nhưng không có hồi âm.
Duy thở ra một hơi, đặt điện thoại xuống. Mưa ngoài trời vẫn chưa tạnh. Em nghĩ thầm.
“Có lẽ anh mệt thật rồi. Thôi để lần sau hỏi tiếp vậy”
Còn Quang Anh, anh vẫn cầm điện thoại trên tay thật lâu.
Không hiểu vì sao, một câu hỏi rất nhỏ cứ quanh quẩn trong đầu.
“Làm sao một người có thể dịu dàng đến thế?”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play