[Đam Mỹ] Chúng Ta Của Năm Đó...Và Bây Giờ
Chương 2: Sự biến mất không rõ nguyên nhân
Buổi chiều năm lớp 9, khi lớp tan học, cả đám bạn 10 người tụm lại ở sân sau trường như thường lệ
Viên Hạo
Ê ê, tối nay chơi ma sói ở nhà tao nha, đủ tụ rồi // hào hứng vẫy tay //
Lâm Tử Du
Cho tao làm phù thủy nha, tao lười nói lắm, chỉ cần chỉ tay là được
Lâm Tử Du gật gù trước câu đề nghị của Viên Hạo nhưng mắt vẫn dán vào điện thoại
Khương Nhất Uy
Được đó, để tao là tiên tri. Mỗi đêm tao soi tụi bây hết, haha
Lạc Dương không nói gì chỉ ngồi yên trên chiếc ghế đá cạnh gốc hoa sữa, miệng ngậm que kẹo mút, ánh mắt nhìn lũ bạn mà yên lòng
Cậu không nói nhiều, nhưng luôn có mặt. Không ồn ào, nhưng chẳng bao giờ thiếu
Hàn Mặc chạy đến, trên tay cầm chai Yakult mua từ canteen. Anh đưa thẳng cho cậu, chẳng cần hỏi, chẳng cần giải thích. Lạc Dương đón lấy bằng tay trái, tay phải vẫn cầm quyển tiểu thuyết dang dở
Giữa họ là sự thấu hiểu không cần lời
Một ngày nọ, khi cả nhóm đang ngồi học nhóm ở nhà Hàn Mặc, Lạc Dương bất giác ngủ gục. Đầu cậu nghiêng nhẹ sanh vai Hàn Mặc
Hàn Mặc không nhúc nhích. Anh ngồi yên, nhìn mái tóc mềm rũ xuống gò má trắng của Lạc Dương, đôi môi hé khẽ như mộng mị
Trái tim Hàn Mặc đập thình thịch như tiếng trống hội xuân. Anh 14 tuổi, không hiểu tình yêu là gì, chỉ biết: " Nếu ai làm Lạc Dương bị thương, tớ sẽ giết kẻ đó "
Hàn Mặc
Lạc Dương, ngủ ngoan // thì thầm //
Anh thì thầm như một lời hứa
Nhưng Hàn Mặc không biết...Cách đó một tháng, Lạc Dương đã bắt đầu gặp ác mộng vào mỗi đêm, xuất phát từ cái ngày mà một cú điện thoại không ai nghe máy, một lời cầu cứu không ai nhìn thấy
Cái ngày kinh hoàng đó, cậu không dám kể, không dám nói, không biết mình nên tin ai. Cậu từng gọi cho Hàn Mặc hàng chục cuộc gọi mỗi tối, nhưng lần đó, Hàn Mặc để điện thoại ở chế độ im lặng vì đi đánh giải cầu lông quốc gia
Lạc Dương không trách, không oán, chỉ lặng lẽ gạch đi cái tên Hàn Mặc trong danh sách nhật ký cuộc gọi
Mùa đông năm đó, Lạc Dương xin mẹ cho đi du học, Hàn Mặc khá ngạc nhiên vì lời đề nghị của cậu
Hàn Mặc
Tại sao không nói với tớ từ đầu?
Lạc Dương
Tớ muốn thử sống mà không cần ai // trả lời nhưng mắt không nhìn thẳng //
Hàn Mặc
Cậu...Cậu muốn rời xa tớ?
Nói rồi Lạc Dương đi thẳng vào nhà, bỏ mặt Hàn Mặc vẫn đang sững người vì lời nói khi nãy
Trong group chat, tin nhắn cuối cùng mọi thành viên trong nhóm có thể nhìn thấy Lạc Dương đó là: "Tớ xin lỗi, đừng tìm tớ nữa"
Hàn Mặc không hiểu lý do tại sao Lạc Dương lại hành xử như vậy và tại sao lại muốn rời xa anh và mọi người. Cố gọi cho Lạc Dương cả đêm nhưng đáp lại chỉ là một tiếng tít lạnh lẽo
Và rồi...Lạc Dương biến mất như thể chưa từng tồn tại
Một buổi chiều mùa đông, trên sân trường vắng, Hàn Mặc đứng lặng trước cây ngô đồng, tay cầm chai Yukult đã ấm
Hàn Mặc
Nếu như hôm đó tớ nghe máy...liệu cậu có ở lại?...
Chỉ có tiếng gió, và hương hoa sữa phai dần
Năm ấy, có một người đã từng dùng cả tuổi trẻ để bảo vệ một nụ cười. Nhưng không ai ngờ… chính khoảnh khắc nụ cười ấy biến mất, cũng là lúc cả thế giới của họ sụp đổ.
Có những tin nhắn được gửi đi vĩnh viễn không nhận được hồi âm. Có những người quay lưng bước đi… nhưng mang theo cả trái tim của người ở lại
Comments