Chap 2

đến năm cậu 18 tuổi
ông cho cậu một nhiệm vụ
giữ một cô gái, không cho cô ấy ra khỏi cửa dù chỉ nửa bước
cậu không dám cãi lại, cúi đầu nhận nhiệm vụ
ông ta hài lòng nên rời khỏi đó
do đó là cái bẫy ông ta chuẩn bị cho bên địch
nên không ai ở đó ngoại trừ cậu
tối hôm đó
khi cậu đang canh giữ cô gái
vì quá buồn ngủ nên cậu có thiếp đi
trong lúc đó có 2 người lẻn vào được
và mở khóa bước vào phòng cứu cô gái
tiếng mở khóa làm cậu thức giấc
cậu chạy lại phòng cô gái
thấy có hai người lạ nên cậu nhanh chóng khóa cửa lại
lấy điện thoại gọi cho ba
ba cậu nghe được vui lắm nên kêu đàn em chạy từ từ về nhà
vì ông cách nhà không xa
và cũng nghĩ bên địch yếu nên không cần phải gấp
bên cậu
đàn em anh
đàn em anh
nè mở cửa ra/đập cửa/
Thanh Nhã
Thanh Nhã
phá cửa đi/nói nhỏ/
đàn em anh
đàn em anh
dạ
Đùng!
Trung Thật
Trung Thật
*chết họ phá cửa rồi*
Trung Thật
Trung Thật
*trốn, phải trốn mới được*
cậu chạy kiếm chỗ trốn
đàn em anh
đàn em anh
nó mất tiêu rồi anh
Thanh Nhã
Thanh Nhã
kệ cứu người trước đã
đàn em anh
đàn em anh
dạ
Thanh Nhã
Thanh Nhã
lẹ lên
sau đó anh và đàn em đã cứu được người
rồi họ dìu cô gái ra chỗ an toàn
xong thì chạy vào kiếm cậu
vì cậu đã nghe được giọng và thấy được dáng người của họ
nên rất dễ nhận ra
Thanh Nhã
Thanh Nhã
mày qua bên kia kiếm đi, tao bên này
đàn em anh
đàn em anh
dạ
cả hai lục soát khắp nhà
không thấy cậu đâu
bỗng tất cả im lặng
Trung Thật
Trung Thật
*họ đi hết rồi sao*
cậu rón rén bước ra khỏi chỗ trốn
nhìn xung quanh thì..
một bàn tay chạm vào vai cậu
cậu quay lại
Trung Thật
Trung Thật
aaa/giật mình/
Thanh Nhã
Thanh Nhã
im/bịt miệng cậu/
Trung Thật
Trung Thật
ưm/vùng vẫy/
Trung Thật
Trung Thật
/cắn tay anh/
Thanh Nhã
Thanh Nhã
aa/bỏ ra/
cậu tận dụng thời gian đó chạy nhưng vì trốn quá lâu
chân cậu đã tê nên chạy được vài bước đã ngã xuống
Thanh Nhã
Thanh Nhã
lên
đàn em anh
đàn em anh
dạ/bắt cậu lại/
Trung Thật
Trung Thật
aa/đau/
Trung Thật
Trung Thật
đừng...đừng đánh tôi mà...xin các anh/khóc+run/
Thanh Nhã
Thanh Nhã
ai đánh cậu chứ/đi lại/
Trung Thật
Trung Thật
vậy các anh...bắt tôi làm gì../nín dần/
Thanh Nhã
Thanh Nhã
vì cậu thấy mặt chúng tôi rồi, nên phải bắt để bịt miệng chứ
Trung Thật
Trung Thật
tôi..không nói đâu...các anh tha cho tôi nha..
Thanh Nhã
Thanh Nhã
ai biết được cậu có nói hay không
Trung Thật
Trung Thật
tôi thề...tôi sẽ không nói...các anh đừng bắt tôi nhé
cậu nói nhưng không hề bớt run
Thanh Nhã
Thanh Nhã
hừm....cũng được, cậu nhỏ con vậy chắc cũng chả dám nói gì
Thanh Nhã
Thanh Nhã
mà sao có mình cậu ở đây vậy
Trung Thật
Trung Thật
tôi....không biết, ba tôi dặn tôi ở đây canh chừng..
Thanh Nhã
Thanh Nhã
ba?
Trung Thật
Trung Thật
ừm...
Thanh Nhã
Thanh Nhã
vậy mấy vết thương trên người cậu từ đâu ra
Trung Thật
Trung Thật
ba tôi đánh vì tôi không nghe lời
Thanh Nhã
Thanh Nhã
ôi trời cậu nói thiệt hay giả vậy
Thanh Nhã
Thanh Nhã
ba nào làm vậy với con mình
Trung Thật
Trung Thật
không....ông ấy thực sự là ba tôi
Trung Thật
Trung Thật
tôi...cũng không biết vì sao..
Thanh Nhã
Thanh Nhã
ha~, rồi cậu có biết ông ta bắt người về đây làm gì không/ngồi xuống/
Trung Thật
Trung Thật
tôi...không../cúi xuống/
Trung Thật
Trung Thật
tôi chỉ làm theo những gì ba tôi dặn thôi...
Trung Thật
Trung Thật
chắc cứu người hoặc nhận làm con nuôi
Thanh Nhã
Thanh Nhã
bán
Thanh Nhã
Thanh Nhã
ông ta bắt người về để bán
Trung Thật
Trung Thật
bán sao?/ngước lên/
Thanh Nhã
Thanh Nhã
ừm tôi nghĩ nếu không còn người thì cậu sẽ là người đi đầu tiên đó
Trung Thật
Trung Thật
tôi..sao.
Trung Thật
Trung Thật
sao có thể chứ..
Thanh Nhã
Thanh Nhã
sao lại không thể/nghiêng đầu/
Trung Thật
Trung Thật
nhưng cha tôi..../nghĩ lại/
Trung Thật
Trung Thật
ừm..đúng sao lại không thể.../cười nhạt+cúi xuống/
anh nhìn thấy vậy
Thanh Nhã
Thanh Nhã
theo tụi tôi không/đứng dậy/
Trung Thật
Trung Thật
hả../ngước lên/
Thanh Nhã
Thanh Nhã
ở đây thế nào cậu cũng bị bán thôi
Thanh Nhã
Thanh Nhã
tự tìm đường thoát cho mình, chả phải tốt hơn sao/nhìn cậu/
Trung Thật
Trung Thật
nhưng...cha tôi ông ấy cũng có công nuôi tôi.../cúi xuống/
Trung Thật
Trung Thật
tôi...không thể làm vậy với...ông ấy
Thanh Nhã
Thanh Nhã
tùy cậu
anh quăng cho cậu một danh thiếp
Thanh Nhã
Thanh Nhã
cần thì gọi
Thanh Nhã
Thanh Nhã
đi
đàn em anh
đàn em anh
dạ
rồi cả hai rời đi
không lâu sau đó ba cậu về
vừa bước vào tới cửa thấy cậu bị trói
ông ta biết chuyện gì đã xảy ra
nên hùng hổ đi vào nắm đầu cậu lên ném vào hầm
ba cậu
ba cậu
mày làm mất đi hàng của tao rồi còn chả làm được tích sự gì hết
ba cậu
ba cậu
mẹ nuôi mày tốn cơm tốn gạo
ba cậu
ba cậu
thà tao nuôi chó còn hơn
Trung Thật
Trung Thật
hức...ba nghe con giải thích đi ạ/khóc/
ba cậu
ba cậu
nghe cái mẹ gì
ba cậu
ba cậu
giờ người ta tới rồi tao lấy hàng ở đâu đưa người ta
ba cậu
ba cậu
má/đánh cậu/
Trung Thật
Trung Thật
aa/ôm bụng/
ông đánh cậu không thương tiếc
chợt lúc sau
có một kẻ bước vào
cha già ham sắc
cha già ham sắc
hàng đâu rồi ông chủ~
ba cậu
ba cậu
à dạ..../lúng túng/
đang không biết nói gì thì ông thấy cậu có vẻ được mắt nên..
ba cậu
ba cậu
dạ đây ạ/chỉ cậu/
cha già ham sắc
cha già ham sắc
ô sao lại đánh?
ba cậu
ba cậu
dạ không nghe lời nên...
cha già ham sắc
cha già ham sắc
thôi được rồi, nhìn cũng tạm
cha già ham sắc
cha già ham sắc
đưa lên xe
ba cậu
ba cậu
dạ/ra hiệu với đàn em/
đàn em ba cậu
đàn em ba cậu
/gật đầu/
Trung Thật
Trung Thật
ba..hức..con không muốn đâu/khóc+van xin/
cha già ham sắc
cha già ham sắc
ba?
ba cậu
ba cậu
không..không nó nói bậy đấy ạ
ông quay sang tát cậu một cái đau điếng
Trung Thật
Trung Thật
...
ba cậu
ba cậu
mày ăn nói gì vậy hả
ba cậu
ba cậu
ai là ba mày
ba cậu
ba cậu
dạ mời anh đi thông thả ạ
cha già ham sắc
cha già ham sắc
ừm~
rồi gả bắt cậu ra xe
Trung Thật
Trung Thật
*đời mình cứ vậy mãi sao*
chợt trong đầu cậu có một giọng nói
~tấm danh thiếp~
Trung Thật
Trung Thật
*ai nói vậy*
không gian im ắng lạ thường
Trung Thật
Trung Thật
*tấm danh thiếp sao*
cậu nhìn tấm danh thiếp trên tay, suy nghĩ một hồi thì cậu nhắm mắt đưa ra quyết định
Trung Thật
Trung Thật
*liều một phen vậy*
Trung Thật
Trung Thật
tôi đi vs được không.../run/
cha già ham sắc
cha già ham sắc
đợi xíu nữa đi sắp tới rồi cục cưng à~
Trung Thật
Trung Thật
*tởm vãi*
Trung Thật
Trung Thật
ừm...
rồi cậu không nói gì
gả cố tình sờ mó đùi cậu
cậu khó chịu nhưng không làm gì được
đến nơi
đàn em ba cậu
đàn em ba cậu
/mở cửa/
Trung Thật
Trung Thật
cảm ơn...
cha già ham sắc
cha già ham sắc
vào thôi nào~
Trung Thật
Trung Thật
ừm...
vào trong cậu thấy có rất nhiều căn hầm tối
kèm theo đó là những tiếng khóc la âm ỉ
Trung Thật
Trung Thật
*đáng sợ quá..*
cha già ham sắc
cha già ham sắc
đưa cậu ấy đi cho đàng hoàng
đàn em ba cậu
đàn em ba cậu
dạ
đàn em ba cậu
đàn em ba cậu
mời cậu
Trung Thật
Trung Thật
...
rồi tên đó đưa cậu vào nhà vs
trước khi vào thì tên đó đã lục soát khắp người cậu
để xem có thiết bị nghe lén hoặc điện thoại hay không
nhưng cậu đã giấu nó trong giày của mình nên hắn không phát hiện
đàn em ba cậu
đàn em ba cậu
ừm cậu vào đi
Trung Thật
Trung Thật
../gật đầu/
Cạch~
Trung Thật
Trung Thật
*phải nhanh lên mới được*
cậu bấm số trong danh thiếp
bên anh
ba anh
ba anh
con làm tốt lắm
Thanh Nhã
Thanh Nhã
dạ
ba anh
ba anh
nhưng nơi mà hắn bán thì ba chưa tra ra được
Thanh Nhã
Thanh Nhã
hắn ta bán nhiều nơi lắm ạ
ba anh
ba anh
không, chỉ một nơi
Thanh Nhã
Thanh Nhã
vậy sao
ba anh
ba anh
ừm..có lẽ nơi đó xa thành phố, hoặc là vùng ngoại ô
Thanh Nhã
Thanh Nhã
vâng
mẹ anh
mẹ anh
hai cha con ăn chút gì đi/bưng đồ ăn vào/
Thanh Nhã
Thanh Nhã
cảm ơn mẹ/nhận/
mẹ anh
mẹ anh
mệt thì nghỉ ngơi đừng làm quá sức/lo/
ba anh
ba anh
vâng anh biết rồi
reng~
Thanh Nhã
Thanh Nhã
con xin phép
ba anh
ba anh
ừm
anh ra khỏi phòng
Thanh Nhã
Thanh Nhã
nghe/bắt máy/
Trung Thật
Trung Thật
tôi đồng ý theo anh../nói nhỏ+run/
Trung Thật
Trung Thật
tôi sẽ gửi địa chỉ, anh tới mau nhé...
Thanh Nhã
Thanh Nhã
được thôi, nhưng sao giọng cậu run thế
Trung Thật
Trung Thật
tôi bị bắt rồi..
Thanh Nhã
Thanh Nhã
sao?
Trung Thật
Trung Thật
anh tới nhanh đi, đừng hỏi nữa
Thanh Nhã
Thanh Nhã
được
Trung Thật
Trung Thật
ừm.../cúp máy/
rồi cậu đi ra
cậu đi theo tên đó lên lầu
rồi tên đó đưa cậu vào phòng
Rầm!
Trung Thật
Trung Thật
này, thả tôi ra/đập cửa/
cha già ham sắc
cha già ham sắc
thôi nào bé cưng~
cha già ham sắc
cha già ham sắc
đau tay đấy/từ đằng sau đi lại+nắm tay cậu/
Trung Thật
Trung Thật
tránh ra.../hất tay gả ra/
cha già ham sắc
cha già ham sắc
nào nào~
cha già ham sắc
cha già ham sắc
ta phải dạy lại cậu thôi~
rồi gả đè cậu vào tường
cưỡng hiếp cậu
cậu cố gắng chống trả nhưng không thành
đúng lúc đó bên ngoài cửa sổ có dáng người quen thuộc
Thanh Nhã
Thanh Nhã
lại đây/ra hiệu+đu dây/
Trung Thật
Trung Thật
.../hiểu ý/
cậu lấy hết can đảm đạp vào hạ bộ gả rồi chạy lại phía anh
vì cửa kính khá dầy
cậu quơ đại cái ghế vào nhưng không được
lúc đó gả đứng dậy đi về phía cậu
Thanh Nhã
Thanh Nhã
dùng hết sức đánh vào trọng tâm/nói nhỏ/
cậu nghe theo lời anh
gả thấy vậy chạy tới vừa lúc gả chạm vào cậu cửa sổ đã bị phá vỡ
cậu đạp gả một cái rồi lao ra ngoài
Thanh Nhã
Thanh Nhã
tốt/ôm chặt/
Trung Thật
Trung Thật
cứu những người khác nữa.../ngước lên/
Thanh Nhã
Thanh Nhã
ừm...
rồi anh cho đàn em xong vào đánh úp
cứu những cô gái xấu số và đưa họ về nhà
anh Phạm Thanh Nhã là một người rất tốt bụng, nhưng hơi lạnh lùng
do được ba chỉ cách sử dụng các loại vũ khí từ nhỏ nên anh rất giỏi về khoảng này
========
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play