#3

Ari
Ari
Sáng zui zẻ nhenn
_______
Từ hôm đó, Trần Dịch Hằng không còn dám chạm mắt Vương Lỗ Kiệt ở chốn đông người. Nhưng có tránh mấy cũng không thoát. Nhất là khi người kia… luôn điên cuồng tìm tới.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Sao hôm nay không về ký túc?
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Trốn à?
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi ngủ ở lớp. Không phải việc của anh.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vợ tôi không ngủ ở đâu ngoài giường tôi.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Đừng gọi tôi vậy.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Em nằm dưới tôi bao nhiêu lần rồi, còn ngại gì tiếng “vợ”?
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Vì tôi… lỡ… tôi không muốn bị ràng buộc.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Lỡ gì? Lỡ yêu tôi à?
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
… Cút.
Hắn cười. Lạnh như lưỡi dao, nhưng trong ánh mắt… lại có tia dịu dàng hiếm hoi.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi cút, em theo tôi không?
Và rồi – hắn xuất hiện ngay cửa lớp. Không nói thêm gì, chỉ cúi xuống, hôn lên vành tai cậu trước bao ánh mắt ngỡ ngàng.
Không ai nghĩ kẻ máu lạnh như Vương Lỗ Kiệt lại có thể dịu dàng đến vậy – với duy nhất một người. Và Trần Dịch Hằng – dù luôn phủ nhận – đã không còn giãy giụa như trước. Cậu đang mềm đi. Đang thua.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi hỏi anh thật…
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Nếu tôi biến mất, anh có tìm không?
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi sẽ phá nát cái trường này để tìm ra em.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Nếu tôi đi với người khác?
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi sẽ giết hắn.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Rồi nhốt em lại. Mãi mãi.
Cậu cười gượng. Lời dọa ấy… cậu tin thật.
Tối hôm đó – phòng khóa, đèn tắt, mùi quen thuộc.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Lại đây.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi không ngoan như anh tưởng đâu.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Không cần ngoan.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Chỉ cần thuộc về tôi.
Hắn đè xuống. Nụ hôn không còn vội vàng mà sâu, dữ dội, và chiếm lấy từng hơi thở.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Anh… tôi mệt rồi…
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi cũng vậy. Mệt vì yêu em.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Nên hôm nay… tôi sẽ cắn thật sâu… để em đừng quên tôi là ai.
Yêu. Nhưng sai.
Thương. Nhưng lệch hướng.
Có điều… nếu đó là Vương Lỗ Kiệt – cậu cam lòng sai thêm một chút nữa.
Chỉ cần hắn đừng rời tay.
Bởi vì cậu biết, nơi an toàn nhất… là khi bị chính hắn giam giữ.
_____
Ari
Ari
Mấy cô thích kiểu như này hăm?
Hot

Comments

SuKem nek:3

SuKem nek:3

cho nó điên cuồng và mù quáng hơn đi. Lỗ Lỗ phải mang tâm lý chiếm đoạt hơn nữa mới được:))

2025-06-25

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play