[Arena Of Valor] - Bijan X Elsu - Ám Mộng Trùng Sinh
Chương 2: Trùng sinh
Một thi sĩ đã nói rằng
Vì sợ mấy mom không chú ý nên tôi nhắc lại nhe
Một thi sĩ đã nói rằng
Vì tên Elsu trong tiếng Hán Việt chỉ mỗi chữ "Tô" nên tôi định lấy tên bản gốc là "Thủ Ước", nhưng sau khi hội ý lại thì tôi quyết định lấy tên cậu là "Bối Dạ Tô".
Một thi sĩ đã nói rằng
Vì vậy, đừng ai thắc mắc tên của cậu ấy nhé.
••••••••••••••••••••••••••••••
Gió vực gào thét như muốn xé rách cả màng nhĩ, ép chặt lồng ngực Bối Dạ Tô như muốn nổ tung.
Thời khắc rơi xuống, hàng ngàn kí ức lớn nhỏ ập vào đại não cậu như ngàn mảnh vỡ, mỗi mảnh cứ như cứa vào mạch máu, đau rát đến tận xương...
"Một đứa con riêng do người phụ nữ đó đem về, mày nghĩ mày xứng đáng được ngồi ở đây sao?"
"Haha một đứa như mày, dựa vào cái gì mà dám chống đối A Dương?"
"Ahahaha nhìn nó kìa, đ* đ*** y hệt như cách con mẹ nó leo lên giường của Bối tiên sinh vậy!"
"Bối Dạ Tô, mày đi chết đi!!"
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Tại... Tại sao??"
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Tại sao đến lúc chết lại nhớ đến những thứ khốn khiếp đó chứ??"
Bối gia, đám học sinh của trường Quốc tế Tinh Hà,... những kẻ đã dồn cậu đến bước đường này...
Bối Dạ Tô hận chúng đến tận xương tủy, cậu đã từng thề rằng nhất định phải bắt bọn chúng trả giá...
Cậu đã chịu nhiều tủi nhục để rồi từng bước leo lên tới tận đây...
Nhưng... sao ông trời lại trêu ngươi cậu như thế này cơ chứ?...
Bối gia sắp thuộc về tay cậu rồi mà...
Chỉ còn chút nữa thôi mà...
Bối Dạ Tô không can tâm, cậu không can tâm!!
Thế giới này đã tàn nhẫn với cậu lắm rồi... cớ sao ông trời cũng bỏ rơi cậu như thế?...
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Cuối cùng... mình cố gắng đến vậy để được gì chứ?..."
"Tiểu hồ ly ngốc ơi, tôi đang tập đan len nè..."
"Kim đâm vào đau quá, tiểu hồ ly thổi cho tôi đi..."
"Tiểu hồ ly sao đấy, em sợ tôi đau nên khóc đấy à?..."
"Mít ước quá đấy... Nín đi, chừng nào đan thành thục rồi, tôi tặng em một đôi găng nhé..."
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Anh bảo em đợi... nhưng rốt cuộc..."
Bối Dạ Tô (Elsu)
[khép mi]
"Hơn 10 năm rồi đấy... Bijan à..."
👤: Tiểu Tô, mau dậy đi con!
Bối Dạ Tô (Elsu)
[nhíu chặt mày]
Ưm...
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Ồn ào quá..."
👤: Tiểu Tô, mau dậy đi con!! Xe sắp đến rồi đấy!!
Bối Dạ Tô (Elsu)
Ha-!
[ngồi bật dậy]
👤: Tiểu Tô, con không sao chứ? Ngủ gì mà ngủ lắm thế hả con?
Bối Dạ Tô (Elsu)
[quay người sang hướng đối diện]
Mẹ? Sao lại là mẹ chứ??
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
Thằng nhóc này, mẹ không ở đây thì ờ đâu cơ chứ?
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
Con ngủ nhiều quá nên sảng rồi à?
Bối Dạ Tô (Elsu)
[ngơ ngác]
"Chẳng phải... mẹ đã mất cách đây 12 năm trước rồi sao?..."
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Nhưng sao..."
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Không đúng!! Đây chắc chắn không phải là mẹ mình!!"
[vô tình nhìn xuống tay mình]
"Mình... Mình sao lại nhỏ xíu thế này?..."
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
[lo lắng, nắm lấy vai cậu lắc lắc]
Tiểu Tô, có phải con không khỏe chỗ nào không?? Nói cho mẹ biết đi!!
Bối Dạ Tô (Elsu)
Ặc... ối mẹ ơi!!...
Bối Dạ Tô (Elsu)
Mẹ ơi... đừng lắc nữa!! Con chết mất!!
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
[buông tay khỏi vai cậu, quay đầu ra phía cửa]
Anh, xe tới rồi sao?
Bối Dạ Tô (Elsu)
[thở hổn hển]
"Kiểu này... thì đúng là chỉ mẹ!..."
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Nhưng... sao mình lại ở đây?"
Bối Minh Cảnh (Bố ruột Bối Dương)
Ừm, xe tới rồi! Em mau dắt Dạ Tô xuống đi.
[nghiêng đầu]
Sao đấy, thằng bé không khỏe à?
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
À không, thằng bé tỉnh rồi...
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
Chỉ là em thấy thằng bé hơi lạ...
Bối Minh Cảnh (Bố ruột Bối Dương)
[nắm lấy tay bà]
Chắc mới ngủ dậy nên vẫn còn hơi choáng. Cứ thằng bé ngồi nghỉ thêm chút nữa, anh với em xuống dưới thu xếp đồ đạc vào xe đi.
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
À... ừm!
[quay sang cậu]
Vậy thì Tiểu Tô, mẹ và dượng xuống trước... Con ngồi một lát rồi xuống sau nhé.
Sau khi tiếng cửa gỗ đóng lại vang lên, cả Lục Mộng Linh và Bối Minh Cảnh đều xuống dưới nhà. Bối Dạ Tô đờ người một lúc. Như tiếp thu một thứ thông tin gì đó mới mẻ, cậu bất chợt thốt lên:
Bối Dạ Tô (Elsu)
Chả lẽ... mình đã trùng sinh rồi sao??
< Trước cổng biệt thự Bối gia >
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Tuy là hơi ảo ma nhưng mà..."
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Mình thật sự đã trùng sinh về năm 15 tuổi..."
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Và ngày hôm nay chính là..."
[ngước nhìn]
"Lần đầu tiên mình bước chân vào Bối gia!"
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
[chỉnh lại cổ áo sơ mi]
Nghe mẹ nói này, chút nữa khi gặp Bối lão gia và mọi người trong gia đình, con nhớ phải chào hỏi lễ phép đấy nhé.
Bối Dạ Tô (Elsu)
[thở dài bất lực]
Con biết rồi mà mẹ...
Bối Dạ Tô (Elsu)
Cái này mẹ đã nói suốt 30 lần rồi đấy.
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
[đặt tay lên vai cậu]
Mẹ biết, nhưng cũng phải kĩ một chút. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên con đến nhà họ Bối, cũng nên để lại chút thiện cảm cho mọi người chứ.
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
Mẹ không muốn bé con của mẹ phải bị người khác ức hiếp đâu.
Bối Dạ Tô (Elsu)
[rũ mi mắt]
"Mẹ... Mẹ không biết đâu?..."
Bối Dạ Tô (Elsu)
"Kiếp trước, cho dù con có lễ phép hay lấy lòng như thế nào thì đám người thượng đẳng kia vẫn dè bỉu và khinh thường mẹ con mình đấy..."
Bối Dạ Tô (Elsu)
[siết chặt tay, mắt nhìn chăm chăm vào tòa nhà trước mặt]
"Nhưng không sao, nếu ông trời đã cho cơ hội, con nhất định sẽ khiến bọn họ không thể nào chạm đến mẹ con mình nữa!"
Cánh cổng sắt to lớn mở ra, người quản gia với dáng vẻ thanh lịch bước ra, nghiêm nghị cúi đầu chào, tuy nhiên ánh mắt ông lại lướt một vòng đầy dò xét.
Bối Dạ Tô chỉ liếc qua một cái, khuôn mặt đầy vẻ thờ ơ.
Quản gia Lục
Ông chủ, Lục phu nhân, tiểu thiếu gia...
Bối Minh Cảnh (Bố ruột Bối Dương)
Mộng Linh, Dạ Tô... chúng ta vào thôi!
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
[nắm tay cậu]
Ừm, đi thôi!
Biệt thự của nhà họ Bối quả thực như một cung điện thu nhỏ, được xây dựng theo lối kiến trúc cổ điển của phương Tây, trần cao, tường ốp gỗ trầm, các đường chỉ viền mạ vàng mờ ánh lên trong chiều tà.
Phía dưới sàn, từng lát đá cẩm thạch lạnh buốt, phản chiếu từng chùm đèn pha lê đang chiếu sáng lấp lánh.
Mùi tinh dầu bay thoang thoảng, trộn cùng hương nhài khô từ bình gốm cổ đặt ở góc cầu thang. Mọi thứ trong biệt thự đều chỉn chu đến mức gần như vô cảm.
Lục Mộng Linh bước đi nhè nhẹ, nét mặt hơi căng, lòng bàn tay siết chặt quai túi xách.
Bối Dạ Tô đi sau, chậm hơn nửa bước, nhưng ánh mắt lại ung dung, quét qua từng góc nhà như thể đã thuộc nằm lòng nơi này.
👤: Lại dẫn con đàn bà đê tiện nào về đấy?
Một nam sinh trẻ trung với mái tóc trắng xen lẫn vài lọn highlight đỏ đang tựa vào thàng lan can tầng 2, tay cầm lon nước vừa mới khui, lười biếng hỏi.
Ánh nắng chiều chiếu qua khuôn mặt anh tuấn mang chút nét đào hoa của nam sinh. Bối Dạ Tô ngước mặt nhìn, ánh mắt sắc như dao quét qua người nam sinh kia.
Bối Minh Cảnh (Bố ruột Bối Dương)
[nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng]
Bối Dương, Mộng Linh hiện giờ cô ấy là vợ của ta nên con ăn nói cho cẩn thận chút đi.
Bối Dương (Bijan)
[tặc lưỡi, quay người bước vào xuống]
Tsk, chỉ là một lũ nghèo hèn!
Bối Dương (Bijan)
[chạm phải ánh mắt của Bối Dạ Tô]
Mày nhìn cái chó gì hả thằng kia?
Bối Dạ Tô (Elsu)
Nhìn gì thì kệ con mẹ tao
Bối Dạ Tô (Elsu)
Mày quản được tao chắc?
Không khí trong nhà bất chợt đông cứng lại. Vị quản gia già đứng cạnh xém xíu nữa là té ngửa, ngay cả Bối Minh Cảnh và Lục Mộng Linh cũng đơ người ra vài giây
Bối Dương (Bijan)
[nheo mắt]
Nói chuyện kiểu gì đấy?
Bối Dạ Tô hơi nghiêng đầu, tiến thêm một bước nữa.
Bối Dạ Tô (Elsu)
Nên hỏi lại chính mày mới đúng đấy
Bối Dạ Tô (Elsu)
À mà nghe nói mày rất hay bắt nạt người khác lắm đúng không?
Bối Dạ Tô (Elsu)
Xin lỗi nhé, mấy trò ra oai phủ đầu như thế, tao chả sợ đâu!
Bối Dương khẽ nhướng cao mày, lon nước trong dường như bị bóp méo. Hắn bước xuống, đứng trước mặt cậu.
Bối Dương (Bijan)
Mày tên là Bối Dạ Tô đúng không?
Bối Dạ Tô (Elsu)
Biết rồi còn hỏi làm gì?
Bối Dương (Bijan)
Tên gì nghe u ám thấy sợ.
Bối Dương (Bijan)
Bảo sao mặt mày cứ hầm hầm
Bối Dương (Bijan)
Chả có chút thiện cảm nào
( Lưu ý: Dạ trong Bối Dạ Tô nghĩa là "đêm tối" )
Bối Dạ Tô (Elsu)
[cười mỉa]
Còn đỡ hơn tên đẹp mà mồm miệng lúc nào cũng sủa như chó.
Bối Dương (Bijan)
[trán nổi gân xanh, mỉm cười]
Được lắm, mồm mép không tệ. Nhưng đừng tưởng bước chân vào Bối gia thì sẽ sống yên.
Bối Dạ Tô (Elsu)
[cười nhạt, kéo cổ áo hắn xuống]
Câu đó nên để tao nói với mày thì đúng hơn...
"Bởi vì... tao sẽ khiến mày cảm thấy hối hận vì đã có mặt trên đời này!"
••••••••••••••••••••••••••••••
Trong lúc hai đứa kia đang đấu khẩu thì những người có mặt tại đó kiểu
Lục Mộng Linh (Mẹ ruột Bối Dạ Tô)
"Đ-Đó có còn là bé cưng của mình không vậy?..."
Bối Minh Cảnh (Bố ruột Bối Dương)
"Chả phải Mộng Linh nói rằng Dạ Tô rất nhát cơ mà... sao mồm mép thằng bé..."
Quản gia Lục
"Cậu nhóc đó... không ngờ cũng thuộc dạng có khẩu khí!"
Người hầu
[bàn tán]
Thật không ngờ cậu ta dám nói chuyện ngang hàng với Dương thiếu
Người hầu
Chắc kèo kì này chuẩn bị tới chiến tranh thế giới thứ 3 rồi đây.
Thứ 2 ngày 23 tháng 6 năm 2025
Comments
acbd
ngầu quá bé ưi
2025-07-10
1