Chapter 2

Dương Bác Văn vẫn ngồi trên giường, tay chống cằm nhìn Tả Kỳ Hàm đang đứng bên cạnh bàn học, dáng vẻ cứng đờ
Ánh sáng mờ ảo từ đèn bàn hắt lên khuôn mặt cậu, khiến đôi mắt sáng của Kỳ Hàm trở nên lúng liếng, nét mặt nghiêm túc hoàn toàn đối lập với không gian xung quanh
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu cứ đứng như thế cũng chẳng làm được gì
Bác Văn lên tiếng, giọng có chút mỉa mai nhưng cũng đầy vẻ thích thú
Hắn nhích một chút, duỗi chân ra, khẽ đụng vào chân Kỳ Hàm. Cảm giác này làm Kỳ Hàm giật mình, nhưng cậu chỉ nhíu mày một chút rồi quay mặt đi, cố gắng không để bị ảnh hưởng
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Lại muốn làm phiền tôi nữa hả?
Kỳ Hàm mím môi, cố kiềm chế cơn tức, không muốn tiếp tục đôi co với hắn
Bác Văn nheo mắt
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu có để ý không, mấy câu trả lời này dễ quá, sao học sinh giỏi như cậu lại phải tốn công dạy cái thằng này như tôi chứ?
Hắn ngồi thẳng dậy, chồm người về phía trước, hai tay chống vào bàn học, gần như áp sát vào người cậu
Kỳ Hàm không thừa nhận, nhưng ánh mắt bắt đầu có chút dao động
Cậu không thể phủ nhận, dù hắn là người lười học, bướng bỉnh, nhưng lại có một cách lạ lùng khiến người ta vừa ghét lại vừa... khó lòng cự tuyệt
Cảm giác này càng rõ ràng hơn khi tay Bác Văn bất ngờ vươn ra, nhẹ nhàng quờ vào cuốn sách của cậu, tay hắn gần như chạm vào tay Kỳ Hàm
Một cơn rùng mình lướt qua cơ thể Tả Kỳ Hàm, khiến cậu hơi khựng lại, nhưng rồi cố gắng giữ bình tĩnh
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Em… không thấy phiền sao?
Bác Văn hỏi, mắt nheo lại, mỉm cười một cách khó lường
Kỳ Hàm hít một hơi sâu, tay nắm chặt bút, tay còn lại vô thức nắm chặt mép bàn như muốn bám vào thứ gì đó để giữ thăng bằng
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không sao. Anh muốn gì thì làm đi
Dường như Bác Văn nhận thấy sự căng thẳng trong người cậu. Hắn biết cậu đang cố gắng không để mình bị phân tâm. Điều này càng khiến hắn thích thú hơn
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thế em muốn thử... làm gì đó không?
Bác Văn dựa gần vào cậu hơn, giọng nói thấp xuống một cách đầy quyến rũ
Kỳ Hàm nuốt khan, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc cúi mặt, cố gắng tránh ánh mắt đó. Cậu không dám đối diện quá lâu, cảm giác như cả người bị đốt cháy bởi một ngọn lửa nóng hổi
Bác Văn lúc này ngồi thẳng người, quay lại với bộ bài tập chưa hoàn thành
Hắn lén lút liếc nhìn Kỳ Hàm, tay cứ vô tình chạm vào người cậu thêm một lần nữa, lần này là trên vai
Sự tiếp xúc ấy không nặng nề, nhưng lại khiến người ta không thể không cảm nhận được nó
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu không thấy... người ta dễ thở hơn khi được chạm vào à?
Hắn nói với một nụ cười, mặc dù là trêu đùa nhưng lại mang một sắc thái khác
Kỳ Hàm cảm giác như toàn bộ cơ thể mình bị đốt cháy. Tay cậu run nhẹ, nhưng lại không dám rút đi, chỉ biết cứng người nhìn hắn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Anh… đừng làm vậy nữa
Bác Văn khẽ nhếch mép, đôi mắt như đang vui vẻ quan sát từng chuyển động nhỏ của cậu. Hắn không phải loại người dễ bỏ cuộc. Cảm giác chọc ghẹo người khác là một niềm vui khó tả
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi có làm gì đâu
Hắn nói, nhưng đôi mắt không hề rời đi, vẫn dán chặt vào Kỳ Hàm như muốn nhìn thấu mọi phản ứng của cậu
Hot

Comments

𝐍𝐠𝐡𝐢𝐪.

𝐍𝐠𝐡𝐢𝐪.

Chạm vai chạm tay thôi chứ coá lm gì đâu ^^

2025-06-17

3

•Δ•

•Δ•

ừm...anh có làm j đâu =))))))

2025-06-16

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play