[ Văn Hàm ] Em Họ, Đừng Cắn Tôi Thế!
Chapter 3
Bác Văn không còn giữ vững được sự thờ ơ như ban đầu. Hắn đã cảm nhận được sự căng thẳng trong người Kỳ Hàm, và càng lúc càng thích thú với việc làm người khác khó chịu
Nhưng lần này, hắn không còn đơn giản làm trò nữa mà đã quyết tâm... "đưa chuyện lên một tầm cao mới "
Dương Bác Văn
Cậu cứ mãi như thế, không thấy mệt sao?
Dương Bác Văn ngả người ra phía sau ghế, đôi chân dài vắt lên bàn, đôi mắt nhìn chăm chú vào Tả Kỳ Hàm đang ngồi trước mặt. Hắn nhếch mép một cái, trêu đùa:
Dương Bác Văn
Nếu em cứ mãi bày trò hờn dỗi thì sao học được gì?
Kỳ Hàm có thể cảm nhận được từng cái lách mắt của hắn đang khoét vào tâm trí mình
Cậu cố gắng ngồi im, không muốn để cho Bác Văn thấy mình yếu đuối. Nhưng càng nhìn ánh mắt hắn, những ý nghĩ bốc đồng trong đầu lại càng mạnh mẽ hơn
Tả Kỳ Hàm
Anh đang làm gì vậy?
Giọng cậu không còn điềm tĩnh như trước nữa, mà có chút lo lắng. Cậu bắt đầu hiểu rằng, chẳng ai có thể thắng được Bác Văn nếu chỉ giữ im lặng
Bác Văn mỉm cười, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu
Dương Bác Văn
Không làm gì cả. Chỉ đang tìm cách khiến em tập trung thôi
Hắn đứng dậy, thở dài, rồi đến chỗ cậu
Dương Bác Văn
Cậu nghĩ rằng chỉ cần giở những chiêu trò ngoan hiền sẽ khiến tôi ngừng được sao?
Kỳ Hàm lắc đầu, không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ hắn nữa. Cậu đứng phắt dậy, ánh mắt sắc lẹm, có phần giận dữ, và không hề nhún nhường
Tả Kỳ Hàm
Đừng có nghĩ tôi là người dễ bắt nạt!
Cậu gằn từng chữ, không ngừng nhìn thẳng vào Bác Văn, không còn e dè
Bác Văn ngạc nhiên trước thái độ của Kỳ Hàm. Đây là lần đầu tiên cậu phản kháng như vậy. Và như một con thú đang đuổi theo con mồi, Bác Văn chợt cảm thấy hứng thú với phản ứng này
Dương Bác Văn
Ồ, em không ngoan như tôi nghĩ rồi
Bác Văn bước lại gần hơn, đứng chỉ cách Kỳ Hàm một bước chân. Hắn cúi xuống, ánh mắt nguy hiểm
Dương Bác Văn
Vậy cậu muốn làm gì nào?
Kỳ Hàm nhích người lùi lại, không thể phủ nhận rằng mình đang cảm thấy căng thẳng
Mặc dù vẫn cố giữ vững vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thân thể cậu đã bắt đầu phản ứng theo những gì mà Bác Văn mang lại
Tim đập loạn, nhưng cậu không thể để mình bị chinh phục dễ dàng như vậy
Tả Kỳ Hàm
Tôi không sợ anh đâu!
Tả Kỳ Hàm
Đừng có kiểu đấy
Cậu hất mặt lên, ngẩng cao đầu, đáp lại bằng giọng kiên quyết
Bác Văn vẫn không rời mắt khỏi cậu. Hắn tựa người vào bàn học, nhìn Kỳ Hàm với vẻ thú vị
Dương Bác Văn
Tôi biết em không sợ, nhưng chẳng phải vì thế mà tôi sẽ để em đi dễ dàng đâu
Bác Văn đặt tay lên bàn học, cúi xuống gần mặt cậu, chỉ cách vài centimet, hơi thở của hắn nóng bỏng và thật gần
Kỳ Hàm nuốt khan một cái, tay nắm chặt mép bàn
Tả Kỳ Hàm
Anh muốn làm gì nữa?
Bác Văn nhìn vào đôi mắt của Kỳ Hàm, một nụ cười mỉa mai nhẹ nhàng nở ra trên môi hắn
Dương Bác Văn
Tôi chỉ đang muốn xem em làm gì khi tôi không chịu ngoan ngoãn như em mong muốn
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ vai của Kỳ Hàm, chạm vào da thịt mềm mại ấy. Cảm giác này làm cậu không khỏi rùng mình, tim đập nhanh hơn
Dương Bác Văn
Em không phản ứng sao? Em không thấy sao, chỉ một chút thôi mà...
Bác Văn thấp giọng, gần như thì thầm vào tai cậu
Kỳ Hàm giật mình, cơ thể căng cứng. Cậu muốn tránh đi, nhưng đôi tay vẫn vô thức siết chặt vào mép bàn
Giọng cậu đã trở nên khàn đặc, nhưng có vẻ như không còn đủ sức để phản kháng
Bác Văn nheo mắt, ánh nhìn vẫn không rời khỏi cậu
Dương Bác Văn
Cậu bảo dừng, tôi sẽ dừng?
Hắn khẽ cười, chẳng hề có ý định bỏ qua
Kỳ Hàm không thể chịu đựng thêm nữa. Cậu vội vã đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng, nhưng trước khi đi, cậu dừng lại ở cửa, quay đầu lại nhìn hắn
Tả Kỳ Hàm
Đừng nghĩ tôi dễ bị trêu đùa như thế!
Bác Văn chỉ đứng đó, nhìn theo cậu với ánh mắt đầy mê hoặc
Comments