C2. Tuổi thơ (1)

Tại sao tôi lại biến thành một kẻ sát nhân nhỉ? Có lẽ phải quay lại rất lâu về trước...
Tôi sinh ra trong một gia đình nhỏ ở thôn Linh Điền — nơi mà những hủ tục cũ kỹ vẫn len lỏi trong từng bữa cơm, từng ánh mắt. Tư tưởng "trọng nam khinh nữ" như một lời nguyền vô hình đè nặng lên cuộc đời tôi từ ngày đầu tiên cất tiếng khóc chào đời. Tôi và anh là cặp song sinh, cùng một giờ sinh, cùng một dòng máu. Nhưng trong khi anh được yêu thương, bảo bọc như báu vật, thì tôi lại lớn lên trong sự bạo hành — âm ỉ, tàn nhẫn và kéo dài như một cơn ác mộng không lối thoát.
Tôi chịu đựng tất cả những điều đó... cho đến năm tôi bảy tuổi. Bảy tuổi — còn quá nhỏ để hiểu hết mọi thứ, nhưng lại đủ lớn để biết rằng: nếu còn ở lại, tôi sẽ không thể sống như một con người. Tôi đã quyết định ra đi. Rời khỏi ngôi nhà mà tôi chưa từng được gọi là “nhà”. Rời khỏi sự đau đớn, bất hạnh, và những tháng ngày thiếu thốn cả tình thương lẫn lòng tin. Tôi không mang theo gì ngoài một trái tim chai sạn và một quyết tâm duy nhất: phải sống — theo cách của riêng mình.
Sau khi rời khỏi căn nhà đó, tôi lang thang trên đường phố suốt hơn một tuần. Không chốn ngủ, không ai hỏi han, không một bữa cơm no. Tôi ngủ vạ vật dưới mái hiên cũ kỹ của tiệm tạp hóa đã đóng cửa, lục tìm từng mẩu bánh vụn trong thùng rác, tránh xa ánh mắt lạnh nhạt hoặc e dè của người đi đường. Tôi đã nghĩ mình sẽ chết — âm thầm và vô danh như cách tôi từng sống. Cho đến khi…
Trần Tư Quân
Trần Tư Quân
Sao cháu lại nằm ở đây? Có muốn theo ta về nhà không?
Tôi bán tín bán nghi nhưng vẫn bước theo ông ấy. Không hiểu sao, dù lòng còn đầy ngờ vực, đôi chân tôi vẫn không dừng lại. Khi vừa đặt chân vào ngôi nhà, một mùi hương dịu nhẹ — thoang thoảng như mùi thảo mộc và gỗ ấm — len vào mũi tôi, khiến trái tim đang co lại vì sợ hãi khẽ giãn ra đôi chút. Trước mắt tôi là một khung cảnh kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy: sáu đứa trẻ, mỗi đứa một việc, nhộn nhịp như một tổ ong nhỏ. Đứa thì đang quét dọn sân, đứa đang học bài bên chiếc bàn gỗ cũ, đứa khác thì luyện võ với ánh mắt tập trung cao độ. Không ai la hét, không ai đánh mắng. Chỉ có tiếng cười khẽ, tiếng sách lật và tiếng bước chân đều đặn. Tôi đứng đó, ngơ ngác... và lần đầu tiên, tôi cảm nhận được điều gì đó giống như: hy vọng.
Giữa đám trẻ ấy, ánh mắt tôi vô thức dừng lại ở một cô bé. Cô có ngoại hình xinh xắn, nước da trắng hồng, mái tóc đen dài được thắt bím gọn gàng hai bên, trông vừa dịu dàng vừa đáng yêu. Cô ấy cười với người bên cạnh, nụ cười nhẹ như gió mà ấm như nắng. Tôi bỗng rụt người lại. Tôi — với mái tóc bết dính vì cả tuần không được gội, thân hình gầy gò, quần áo dơ bẩn và đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ — chỉ biết đứng đó, như một vết bẩn lạc lõng giữa căn nhà sạch sẽ và yên bình.
Có thể vì tôi nhìn quá lâu, hoặc ánh mắt tôi quá trần trụi, nên cô bé ấy bỗng quay lại. Cô nhìn thẳng vào tôi, nghiêng đầu một chút rồi cất tiếng:
Trần Tuyết Nhi
Trần Tuyết Nhi
Ông ơi, ai kia vậy? Sao cứ nhìn cháu hoài thế?
Trần Tư Quân
Trần Tư Quân
À, đó là bạn mới mà ta vừa đưa về. Nào các con, lại đây tập hợp một chút.
Ông vừa dứt lời, lũ trẻ trong sân lập tức rời công việc đang làm, nhanh chóng bước tới và xếp thành một hàng ngang ngay ngắn. Chúng đứng thẳng lưng, tay để sau lưng, ánh mắt nghiêm túc đến lạ — khiến tôi thoáng ngỡ mình đang đứng trước một buổi huấn luyện chứ không phải trong sân một ngôi nhà bình thường.
Trần Tư Quân
Trần Tư Quân
Tất cả chú ý, đây là bạn mới mà ta vừa đưa về. Từ hôm nay, bạn ấy sẽ sống cùng chúng ta. Mong các con chào đón và hỗ trợ bạn ấy như một thành viên trong nhà.
Dứt lời, ông quay sang phía tôi, nét mặt không còn nghiêm như lúc nãy, mà dịu lại đôi chút.
Trần Tư Quân
Trần Tư Quân
Nào, cháu giới thiệu đôi chút về mình đi, cho các bạn làm quen nhé.
Trần Tư
Trần Tư
Tôi… tôi tên là Trần Tư… năm nay 7 tuổi…
Giọng tôi nhỏ xíu, như sợ nếu nói to quá thì cả thế giới sẽ quay lại nhìn mình.
Bọn trẻ
Bọn trẻ
Wow, bảy tuổi rồi á? Lớn nhất nhóm tụi mình luôn đó!
Trần Tuyết Nhi
Trần Tuyết Nhi
Em chào chị, em tên là Trần Tuyết Nhi, năm nay vừa tròn 5 tuổi.
Trần Tư
Trần Tư
Chào....
Tôi cúi đầu thật thấp, giọng nhỏ như muỗi kêu. Không dám nhìn thẳng vào mắt cô bé tên Tuyết Nhi kia — người vừa tươi cười chào tôi trước, còn tôi… chỉ dám lí nhí vài chữ.
Sau đó, cô bé ấy dịu dàng nắm tay tôi, dẫn đi tắm rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị cho tôi một căn phòng nhỏ gọn gàng, ấm cúng. Tôi đứng lặng trong căn phòng ấy, ánh đèn vàng hắt lên tường, mùi chăn mới còn thơm thoang thoảng. Tôi chưa bao giờ được ai đối xử tử tế đến thế. Chưa bao giờ có ai chuẩn bị gì cho riêng mình. Bất giác, mắt tôi cay xè, nhưng tôi không khóc,tôi chỉ siết chặt tay áo, cố gắng nuốt cái gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng.
Sau khi dọn dẹp xong, bọn trẻ liền nhao nhao kéo tới, ríu rít như chim non vừa sà vào tổ mới.
Bọn trẻ
Bọn trẻ
Để bọn em đưa chị đi xem xung quanh một chút nha, chỗ này hay lắm á.
Nói xong, bọn trẻ dẫn tôi đi tham quan khắp nơi: phòng luyện võ, lớp học, nhà bếp… đâu đâu cũng gọn gàng, ấm cúng.
Tối hôm đó, tôi nằm trên chiếc giường mới, chăn mềm và thơm mùi nắng. Trong bóng tối yên tĩnh, tôi khẽ nhắm mắt lại, thầm cảm ơn ông trời đã đưa tôi đến đây — một nơi ấm áp, an toàn và chan chứa hạnh phúc mà trước giờ tôi chưa từng dám mơ đến.
Hot

Comments

Isolde『dâu』

Isolde『dâu』

nó hợp vs viết tiểu thuyết hơn ad nhưng cũng hay nha

2025-07-01

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play