[RhyCap] Ở Nơi Bắt Đầu Là Kết Thúc
Chapter 3 - Có Một Người Như Nắng.
Ngôi kể thứ nhất - góc nhìn của Duy.
Hai anh em tôi sống ở đây cũng được vài ngày rồi, cuộc sống cũng chẳng có gì bất thường.
Hôm nay là đầu tuần - ngày đầu đi học tại trường mới của hai anh em tôi.
Tờ mờ sáng khoảng năm giờ rưỡi, tiếng chuông báo thức từ điện thoại tôi vang lên ầm ĩ, đánh thức cả hai anh em tôi dậy.
Hoàng Đức Duy
An ơi, dậy đi học nè
Thành An
Em buồn ngủ quá, cho em xin thêm 5 phút nữa đi
Nhóc An xin xỏ tôi với cái giọng ngái ngủ, lười biếng, mắt thì chẳng chịu mở ra. Trông buồn cười lắm.
Hoàng Đức Duy
Bó tay em luôn, em ngủ nữa anh hai bỏ em ở nhà một mình đó!
Thành An
Ơ, hong được, hong chịu đâu, em dậy ngay!!
Từ lúc về đây, nhóc An rất sợ căn nhà này nên tôi đi đâu thì nhóc An cũng bám theo không rời nửa bước. Khi bị hù vậy đương nhiên sẽ chẳng chịu rồi.
Hai anh em tôi thay đồng phục mới được ông Trác sắm cho, ăn mặc chỉnh tề, chải sơ tóc rối rồi mang cặp dắt An đến trường.
Trường tiểu học của An nằm ở đầu thôn nên đến trường không mất quá nhiều thời gian. Đưa An đến lớp gửi cho giáo viên, tôi dặn dò vài thứ rồi rời đi.
Còn trường tôi nằm ở ngoài thôn nhưng cách không xa lắm, đi một lát là tới.
Trường mới trông không quá lớn, nhưng sạch sẽ và yên tĩnh. So với những nơi ồn ào mà tôi từng học, ở đây có cái gì đó rất.. lạ.
Tôi không biết rõ lạ thế nào, chỉ là bước chân vào cổng, tôi cứ thấy mình như đang trôi trong một giấc mơ xa lạ nào đó.
Tôi tìm đến phòng ban giám hiệu, để thầy phụ trách xác nhận hồ sơ, phân lớp và giới thiệu về nội quy của trường.
Sau đó có một giáo viên đến đưa tôi về lớp học mới. Cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của tôi - cô Ly.
Cô Ly - Giáo Viên Chủ Nhiệm
Em tên Duy nhỉ?
Cô Ly - Giáo Viên Chủ Nhiệm
Đừng quá lo lắng, các bạn thân thiện lắm nên em cứ yên tâm!
Hoàng Đức Duy
Vâng, em cảm ơn cô
Cô ấy như thấy được sự lo lắng đang được thể hiện rõ rệt trên gương mặt tôi nên đã nhẹ nhàng trấn an tôi. Nhưng tôi vẫn lo lắm..
Vì sau biến cố đó.. tính cách tôi không còn hoạt bát, vui vẻ như trước nữa.
Tôi bước theo cô Ly lên cầu thang. Mỗi bậc gỗ cũ kẽo kẹt dưới gót giày như thì thầm điều gì tôi không hiểu.
Bên tai chỉ còn tiếng thở của chính tôi và tiếng lật sổ điểm danh của cô. Căn phòng cuối hành lang tầng hai là lớp tôi.
Khi mở cửa, hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía tôi khiến tôi càng lúng túng. Lúc đó tôi chỉ biết… cúi đầu.
Có người thì thầm với nhau, có người chỉ nhìn rồi quay đi chẳng quan tâm. Tôi biết, dáng vẻ của tôi hiện tại không phải thứ người ta muốn bắt chuyện.
Cô Ly - Giáo Viên Chủ Nhiệm
Giới thiệu với lớp, đây là Đức Duy
Cô Ly - Giáo Viên Chủ Nhiệm
Học sinh mới của lớp ta, mới từ thành phố chuyển về
Cô nói, giọng đều đều như mọi giáo viên khác.
Tôi vẫn cúi đầu nhưng lần này tôi cúi thấp hơn như một lời chào với cả lớp.
Sau đó, tôi ngẩng mặt lên. Ánh nắng từ cửa sổ hắt nhẹ lên gương mặt tôi sáng trưng. Tôi chỉ muốn nhanh về chỗ ngồi để vơi đi cái sự ngượng ngùng này.
Cô Ly - Giáo Viên Chủ Nhiệm
Duy này, em có bệnh về mắt không?
Cô Ly - Giáo Viên Chủ Nhiệm
Vậy em xuống dãy bàn cuối ngồi cạnh bạn Quang Anh nha, vẫn còn một chỗ trống ở đấy
Tôi nhìn hướng tay cô chỉ về phía bàn cuối, bắt gặp ánh mắt của cậu ấy - người tên Quang Anh.
Cậu ngồi bên cửa sổ, quay qua nhìn tôi, miệng khẽ cong lên cười.
Nụ cười của cậu ấy quả thật rất đẹp. Cứ như nắng sớm vậy, nhẹ nhàng, trong trẻo, nhìn thôi đã thấy lòng dịu đi đôi phần.
Và cũng là.. nụ cười đầu tiên tôi nhận được từ khi về đây.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận đến mức không phát ra tiếng. Cậu ấy vẫn nhìn tôi, ánh mắt có gì đó.. nhẹ nhàng.
Nguyễn Quang Anh
Chào cậu, tôi là Quang Anh
Cậu thì thầm, đưa tay ra ý muốn bắt tay.
Tôi chần chừ vài giây, cuối cùng cũng gật đầu khẽ. Không bắt tay.
Nguyễn Quang Anh
Không sao, chắc cậu chưa quen lắm. Nhưng ngồi cạnh tôi thì đảm bảo là vui
Tôi khẽ nhíu mày. Vui? Cái từ ấy dường như đã quá xa vời với tôi rồi.
Mỗi sáng thức dậy, tôi chỉ thấy ánh sáng mờ đục sau rèm cửa sổ. Không còn tiếng ba đánh thức, cũng chẳng còn tiếng mẹ gọi ăn sáng.
Chỉ có tiếng nhóc An ho sù sụ và mùi ẩm mốc của căn nhà quá lâu không có người ở.
Nguyễn Quang Anh
Nhìn cậu.. chắc hẳn có nhiều tâm sự lắm nhỉ?
Tôi ngước nhìn. Cậu ấy đang vẽ nguệch ngoạc gì đó lên mép vở. Một cái cây và.. hình ai đó ngồi dưới tán cây, co chân, ôm gối. Tôi nhìn, không nói gì.
Nguyễn Quang Anh
À, đừng hiểu lầm. Tôi hay vẽ linh tinh thôi. Cứ nhìn ra cửa sổ là muốn vẽ
Tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đúng là khung cảnh ngoài đấy rất đẹp - có hàng cây phía sau trường, nơi lá vẫn đang ngả sang vàng và đỏ.
Mặt trời chiếu xuyên qua những kẽ lá, rải lên mặt bàn những mảng sáng đung đưa.
Nguyễn Quang Anh
Vậy.. cậu chuyển từ thành phố về à?
Tôi chỉ gật đầu, không giải thích thêm.
Nguyễn Quang Anh
Cậu sống ở đâu thế?
Hoàng Đức Duy
Thôn Ngạn Thạch
Sau khi nghe câu trả lời của tôi thì tôi thấy Quang Anh có hơi khựng lại, nhưng rồi cậu ấy lại mỉm cười.
Nguyễn Quang Anh
À, chỗ đó hả… cũng không quá xa trường. Nhưng yên tĩnh mà, phải không?
Cậu ấy lại ngừng một chút, giọng chậm rãi hơn.
Nguyễn Quang Anh
Tôi từng sống ở đó một thời gian. Hồi nhỏ thôi. Giờ thì thi thoảng lại về thăm ông
Nguyễn Quang Anh
Nhắc đến lại nhớ mùi tre với tiếng gió trong mấy con ngõ nhỏ
Tôi nghe cậu kể, không hỏi han gì cả. Nhưng tôi cảm nhận được sự thân thuộc và tôi thấy.. đã bớt đi sự lo lắng từ đầu buổi đến giờ.
Giờ ra chơi, tôi không ra ngoài. Một phần do tôi chưa quen chỗ, một phần là tôi không thích nơi đông người.
Quang Anh cũng chả đi đâu. Cậu ấy ngồi im, cằm chống lên tay, quay qua nhìn tôi.
Tôi có hơi giật mình. Đã lâu rồi không có ai gọi tên tôi một cách nhẹ nhàng như thế.
Nguyễn Quang Anh
Không có gì. Chỉ là.. trông cậu giống như người bị lạc giữa trời nắng
Tôi nhíu mày nhìn cậu, chả hiểu ý cậu muốn nói là gì.
Cậu nở một nụ cười nhẹ, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như chứa đựng cả bầu trời thu. Cậu lại nói tiếp.
Nguyễn Quang Anh
Nắng có thể chói mắt, nhưng cũng ấm. Tôi nghĩ.. cậu cần một chút nắng
Tôi quay đi ngay sau đó, nhìn ra cửa sổ. Tim tự dưng lại thấy đau.
Tan học, tôi rảo bước về thôn. Quang Anh vẫn đi theo sau, cậu ấy đi xe đạp, không nhanh cũng không chậm, cứ thế giữ khoảng cách vài mét.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không theo dõi đâu nha. Chỉ là nhà tôi cũng đường đó
Tôi không nói gì. Cậu có vẻ biết cách không làm người khác thấy ngột ngạt.
Nguyễn Quang Anh
Ngày mai, tôi chờ cậu ở cổng thôn nha?
Tôi dừng lại, quay qua nhìn cậu.
Hoàng Đức Duy
Tôi không quen đi cùng người khác
Nguyễn Quang Anh
Thì từ từ quen. Có gì đâu, đi đi tôi biết chỗ này đẹp lắm, muốn dẫn cậu đến đó
Cũng đành miễn cưỡng chấp nhận thôi, chứ tôi cũng chả biết từ chối sao nữa.
Hoàng Đức Duy
Ừm, vậy cũng được
Nguyễn Quang Anh
Vậy đi sớm nha, tôi chờ
Cậu cười lần nữa, rồi đạp xe đi trước.
Thôi kệ, lâu lâu khoây khoả đầu óc chút cũng tốt.
Nắng buổi trưa trải dài trên nền đất, tôi bước tiếp về thôn. Một phần trong tôi muốn tin rằng ngày mai có thể bắt đầu khác đi.
Có một người như nắng. Không chói loà, không rực rỡ, chỉ nhẹ nhàng lặng lẽ sưởi ấm một tâm hồn lạnh lẽo.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp một người như thế.. cho đến hôm nay.
Comments
⚡🐑
+1 vote tg sớm ra chap mớiii
2025-06-24
1
⚡🐑
aaaa tên toaii tên Lyyyy 🤓🤓🤓
2025-06-24
1
⚡🐑
câu này là sao á tg oii tại câu trên QA nói Duy bị lạc giữa trời nắng giờ lại cần một chút nắng
2025-06-24
1