[Lichaeng] Ở Cuộc Đời Khác, Chị Gặp Lại Em.
2
Lisa Manobal
Không… không thể nào… mình chưa từng… *tim đau nhói*
Lisa Manobal
Là Lisa. Cơ thể này là của Lisa. Còn mình… là Lili. Mình đã… xuyên không rồi sao…? *nhận ra*
Park Chaeyoung -Rosie
Chị… bị gì thế? Sao mặt tái mét vậy? Hay lại giả vờ yếu đuối để tôi mềm lòng? *nhìn chăm chăm, nghi hoặc*
Lisa Manobal
xin lỗi...chị xin lỗi em *nhẹ giọng*
Park Chaeyoung -Rosie
Gì cơ? Chị… vừa xin lỗi tôi sao? *ngỡ ngàng*
Lisa Manobal
Tôi thật sự xin lỗi… vì tất cả những gì đã làm em đau khổ. Em đã chịu đựng quá nhiều rồi… *cúi đầu*
giọng cô nghẹn ngào thốt ra khiến nàng khó xử
Park Chaeyoung -Rosie
Chị bị gì vậy, Lisa? Muốn chơi trò gì đây? Muốn tôi ký đơn li hôn cho sớm hả? *mắt đỏ hoe*
Lisa Manobal
Tôi… không muốn em rời đi. *nắm tay nàng*
Park Chaeyoung -Rosie
Đừng đụng vào tôi! Chị là ai? Lisa chưa từng dịu dàng thế này… *rút tay lại*
Lisa Manobal
Rosie… tôi thề, từ giờ trở đi sẽ không ai làm em khóc nữa.
cô nhìn sâu vào đôi mắt nàng với giọng nói nghẹn ngào
Park Chaeyoung -Rosie
Chị… thật sự là Lisa sao? *nhỏ giọng*
Lisa Manobal
"Là Lili… nhưng mình không thể nói ra. Cô ấy sẽ nghĩ mình điên mất…"
Lisa Manobal
Là tôi… một Lisa mới. *cười buồn*
Park Chaeyoung -Rosie
... *bỏ đi*
một ngày đã trôi qua, chẳng ai nói với ai một câu nào, họ chỉ nhìn nhau như muốn nói lời gì đó
nhưng nàng lại nghĩ cô trêu đùa mình, cô lại nghĩ nàng vẫn chưa quen lại sợ mình
thế là hai người vẫn im lặng
---sáng hôm sau, bầu không khí trong biệt thự lạ lẫm, yên ắng hơn mọi ngày---
nàng ngồi thu mình ở góc giường, mắt nhìn ra cửa
Park Chaeyoung -Rosie
Chắc chị ta lại đi rồi… như mọi khi.
nàng chạm vào vết bầm mờ trên má, những dấu vết khác của trước đây. Nàng thở dài, lòng mệt mỏi, sẵn sàng cho một ngày lạnh lẽo khác.
gia đình cô và nàng có hôn ước từ lâu, trước khi ba mẹ nàng mất nàng đã được gã cho cô
cô không đồng ý nhưng vì sự ép buộc của ba mẹ nên đành chấp nhận. Cuộc sống hôn nhân không mấy vui vẻ, chỉ là sự lạnh nhạt của cô dành cho nàng ngày càng nhiều thêm
Nhưng rồi… từ dưới bếp vọng lên tiếng bát đũa lạch cạch. Tiếng dao thớt. Mùi thơm trứng và bánh mì nướng nhẹ nhàng lan tỏa.
Park Chaeyoung -Rosie
hôm nay chị Kim đổi món sao?
nàng bước ra khỏi phòng – nhẹ nhàng rón rén như sợ cơn giận dữ nào đó bùng lên. Nhưng trước mắt nàng là cảnh tượng chưa từng có:
Lisa (Lili) đang đeo tạp dề, loay hoay chiên trứng, nấu cháo, sắp xoài chín ra đĩa. Khuôn mặt tập trung, hơi lóng ngóng, nhưng ánh mắt dịu dàng đến lạ thường.
Park Chaeyoung -Rosie
Chị làm gì ở đây? *ngạc nhiên*
Lisa Manobal
À…em dậy rồi à? Chị.. làm bữa sáng cho em đấy *quay lại mỉm cười*
Park Chaeyoung -Rosie
Chị… bị sốt hả? Chị Lisa mà tôi biết chưa bao giờ bước chân vào bếp.
Lisa Manobal
chị biết, nhưng chị muốn tự tay nấu cho em. Xem nè… cháo trứng, bánh mì bơ mật ong, xoài chín . Em thích xoài chín mà, đúng không? *cười*
Park Chaeyoung -Rosie
Làm sao chị biết tôi thích xoài *mắt mở to*
Lili khựng lại. Cô đã lỡ lời, làm sao Lisa lạnh lùng kia nhớ được điều nhỏ xíu đó?
Lisa Manobal
Thì… tôi có mắt mà. Thấy em hay chọn xoài khi đi siêu thị cùng người làm. *vội giải thích*
Park Chaeyoung -Rosie
Với lại hôm nay sao chị ăn mặc khác hơn mọi ngày *nhìn áo thun và quần dài của cô*
Lisa Manobal
à.. hôm nay chị muốn mặc thế *cười gượng*
Lisa Manobal
"mở tủ quần áo thấy toàn vest"
nàng im lặng, đứng đấy nghĩ ngợi nhiều thứ
Lisa Manobal
Lại đây ăn đi. Em gầy đi nhiều rồi. *đặt đồ ăn lên bàn, kéo ghế*
Park Chaeyoung -Rosie
Chị… có âm mưu gì vậy? Đổi tính sau một đêm, tự dưng nấu cháo… chị định hạ độc tôi à? *lặng lẽ ngồi xuống, tay khẽ run*
Lisa Manobal
Nếu muốn hại em… tôi đã chẳng phải nấu cháo đâu. *cười nhẹ, xót xa*
nàng cầm muỗng, đưa lên môi – mùi cháo trứng thơm ngọt lạ lùng, không giống bếp nhà hàng hay giúp việc làm… mà giống mùi cháo ngày xưa mẹ nấu khi nàng ốm.
Park Chaeyoung -Rosie
Ngon thật… *mắt mở to*
Lisa Manobal
em ăn đi vẫn còn nhiều lắm *mừng thầm*
Park Chaeyoung -Rosie
Chị là Lisa… hay ai khác? *lòng rối bời*
Lisa Manobal
chị vẫn là Lisa, nhưng là Lisa mới *mỉm cười*
cô mỉm cười nhưng trong lòng vẫn mang một nỗi buồn, một chút khó xử
Park Chaeyoung -Rosie
Nếu chị đang đóng kịch… thì chị đóng giỏi đấy. Tôi chẳng dám tin nữa *cắn môi, giọng run*
Lisa Manobal
Vậy cứ từ từ… tôi sẽ cho em đủ thời gian để tin *cô nhẹ nhàng nắm tay nàng*
nhìn tay nàng xem, những vết bầm, vết xước vẫn còn mới và đang lành lại
cô cũng biết đây đều là thân xác Lisa này làm, vì cô đã nhớ lại những kí ức đó....
---quay lại lúc sáng ở bếp---
chị Kim [giúp việc]
cô..cô...c-cô chủ *sững người, lắp bắp*
cô cũng nhanh chóng thích nghi với thân phận hiện tại của mình
Lisa Manobal
À… sáng nay tôi dậy sớm nên tự làm bữa sáng rồi. Chị không cần vào bếp đâu.
chị Kim [giúp việc]
Cô… cô chủ nấu bữa sáng ạ? *há hốc miệng*
Lisa Manobal
Ừ, tôi tự tay làm cho em ấy ăn. *gật đầu*
Chị Kim quay sang nhìn nàng đứng trên lầu – thấy nàng cũng đang sững sờ chẳng khác gì mình. Bao năm nay, chưa một lần nào cô chủ Lisa đụng tay vào bếp, nói gì đến việc nấu ăn cho vợ.
chị Kim [giúp việc]
Cô… cô có sao không ạ? Hay… sốt cao…? *nghẹn ngào*
Lisa Manobal
Tôi không sao. Từ nay có thể chị sẽ thấy tôi khác trước đấy.
Chị Kim luống cuống, không biết nên làm gì. Đôi mắt ngấn nước vì suốt bao lâu nay, chị lặng lẽ thương nàng bị ngược đãi mà chẳng dám can thiệp.
chị Kim [giúp việc]
Cô… cô chủ thật sự thay đổi rồi sao…? *không tin vào mắt mình*
Lisa Manobal
Ừ, tôi sẽ chăm sóc em ấy … như lẽ ra tôi phải làm từ lâu rồi mới phải *nhẹ giọng*
đứng trên lầu đột nhiên nàng khựng lại, tim đập mạnh. Chị Kim cũng gần như không tin vào tai mình. chị lau vội giọt nước mắt bằng tay áo.
chị vội vã quay đi, lặng lẽ rời khỏi bếp, lòng ngổn ngang
nàng đã bắt đầu đi xuống lầu trước sự chứng kiến tất cả
Comments