3

Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
Chị làm chị Kim ngạc nhiên đến khóc đấy… *đặt muỗng xuống*
Lisa Manobal
Lisa Manobal
Chị cũng làm em ngạc nhiên phải không *cười buồn*
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
Phải... *nàng quay mặt đi*
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
em..em no rồi *giọng trầm*
Lisa Manobal
Lisa Manobal
em ăn ít quá hay tôi nấu món khác cho em *nhẹ nhàng*
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
k-không cần, em muốn về phòng nghỉ ngơi *rời đi*
cô lặng im, nhìn theo dáng nàng bước đi. Thân hình gầy, yếu, bước chân lặng lẽ như không muốn gây tiếng động. Trong ánh mắt cô hiện lên sự xót xa sâu thẳm.
trên phòng nàng
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
Chuyện quái gì xảy ra vậy…? Lisa… chị ta đổi tính thật sao? Hay lại bày trò mới? Nhưng ánh mắt đó, giọng nói đó..sao mình thấy ấm áp, thân thuộc thế nhỉ. *ngổn ngang*
nàng siết chặt vạt áo, trái tim nhoi nhói lạ thường.
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
Mình còn mong chờ gì ở chị ta nữa chứ? Bao lần hy vọng, bao lần bị dập tắt… *cười nhạt*
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
Nhưng… cháo ngon thật. Chị ta nấu cho mình… thật sao? *thì thầm*
Bàn tay đặt trên ngực, trái tim hỗn loạn. Cảm giác được quan tâm, dù chỉ một chút, khiến lòng nàng mềm đi, nhưng lý trí vẫn gào lên cảnh giác.
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
em..em vẫn luôn yêu đơn phương chị dù đã là vợ chồng
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
hiện tại, em có nên hy vọng thêm một chút nữa không, lisa... *khóc nghẹn*
Giữa phòng vắng lặng, chỉ có tiếng nức nở nhẹ vang lên, nhỏ bé, cô đơn. Nhưng sâu trong tim, một mầm hy vọng nho nhỏ đã lặng lẽ nảy mầm, dù nàng cố phủ nhận.
Lisa Manobal
Lisa Manobal
...
cô đã đi theo và đứng trước cửa nàng, định vào trò chuyện nhưng đã nghe hết tất cả những ấm ức, đau thương mà nàng đã chịu đựng
Lisa Manobal
Lisa Manobal
*rời đi*
--đêm muộn--
Bên ngoài cửa sổ, gió rít từng cơn, mây đen vần vũ dày đặc. Tiếng sấm rền vang khắp bầu trời, thi thoảng những tia chớp xé ngang bầu đêm đen kịt, rọi ánh sáng lạnh lẽo vào căn biệt thự rộng lớn.
Trên giường, nàng co người, kéo chăn lên tận cằm, thân người run khẽ theo từng tiếng sấm rền vang dội. Gương mặt nàng tái nhợt, đôi mắt hoang mang nhìn ra ngoài cửa sổ
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
m-mưa rồi, lại...lại giông nữa… sấm to quá… *sợ hãi*
Một tia sét lóe lên khiến nàng giật bắn mình, hai tay siết chặt chăn, môi cắn chặt đến bật máu.
phòng bên cạnh
cô ngẩng lên, linh cảm bất an dấy lên mạnh mẽ. Trong lòng chợt nhớ đến nàng luôn sợ sấm sét
Lisa Manobal
Lisa Manobal
cô ấy cũng sợ sấm sét như thế này… chẳng lẽ ở đây cũng vậy?
Lisa Manobal
Lisa Manobal
Rosie... *lo lắng, đứng dậy*
Không chần chừ, cô vội bước nhanh sang phòng nàng . Tay cô nhẹ nhàng vặn nắm cửa, không khóa. Cửa khẽ mở ra…
Nàng đang ngồi bó gối trên giường, chăn trùm kín vai, đôi mắt mở to nhìn vào bóng tối, môi run rẩy. Thấy Lisa bước vào, cô giật mình, co người nép vào góc giường như bản năng sợ hãi cũ còn hằn sâu.
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
Chị… chị đến đây làm gì…? *hoảng hốt, lắp bắp*
Lili lặng người. Ánh mắt Rosie sợ hãi đến mức khiến tim cô nhói buốt. Cô bước chậm lại, ngồi mép giường, giọng dịu dàng nói
Lisa Manobal
Lisa Manobal
chị nghe tiếng sấm… sợ em lại sợ giống trước kia… nên sang xem em thế nào
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
Chị… biết tôi sợ… từ bao giờ…? *sửng sốt*
Lisa Manobal
Lisa Manobal
chị biết mà. chị… quên mất bao lâu rồi. Nhưng bây giờ tôi sẽ nhớ. *nhẹ nhàng ngồi cạnh nàng*
Tiếng sấm lại vang lên nàng co rúm người, ánh mắt hoảng loạn.
Lisa Manobal
Lisa Manobal
Không sao đâu… có chị ở đây rồi. Em đừng sợ… *kéo nàng vào lòng*
Nàng cứng người, trái tim nàng đập loạn, hơi ấm từ Lisa thật lạ...
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
chị...chị đừng bỏ tôi một mình.. hức.. *nàng bật khóc*
Lisa Manobal
Lisa Manobal
chị không bỏ em, ngoan.. *rưng rưng*
cô thì thầm, môi khẽ chạm lên tóc nàng
nàng khẽ nấc, nước mắt rơi lã chã, nhưng lần đầu tiên sau bao ngày tháng, nàng tựa hẳn vào vòng tay ấy – nơi tưởng chừng chưa từng tồn tại an yên…
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
Đừng rời đi nữa… đừng bỏ em lại một mình trong giông bão…hức..
cô khẽ vuốt lưng nàng và nhẹ nhàng nói
Lisa Manobal
Lisa Manobal
chị hứa, chị không làm vậy nữa
tiếng sấm vẫn vang ngoài kia, nhưng trong phòng, không khí đã dịu lại.
chỉ còn hai người phụ nữ ôm lấy nhau trong im lặng, ấm áp như chưa từng có giông bão nào.
--sáng hôm sau--
ánh nắng dịu nhẹ rọi qua cửa sổ
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
mình.. ngủ quên sao? *mở mắt tỉnh dậy*
Đôi mắt ngước lên và tim nàng khựng lại. Lisa đang nằm sát cạnh nàng, gương mặt nghiêng về phía mình
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
chị.. chị ấy vẫn ở đây mà không rời đi sao *tim đập nhanh*
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
là chị thật sao... *chạm vào mặt cô*
cô khẽ cựa mình, mày hơi nhíu lại nhưng không tỉnh giấc
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
mình đang mơ sao...sao lại dịu dàng như thế này *bối rối*
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
em muốn chị như vậy mãi, dù chỉ là mơ *ngắm nhìn cô*
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má nàng, nàng sợ cô tỉnh dậy sẽ trở lại như xưa, một Lisa lạnh lùng, tàn nhẫn...
Park Chaeyoung -Rosie
Park Chaeyoung -Rosie
Lisa, nếu đây là mơ… xin đừng để em tỉnh dậy… *thì thầm*
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play