[Hyeri X Subin] Thấu Hiểu?
Chapter 2.
Mọi người ai cũng ngồi vào chỗ của mình và đợi một người quan trọng và là tâm điểm của công ty mà ai cũng hằng mong ước được gặp
Lee Hyeri(Cô)
Chào mọi người. Giờ bắt đầu cuộc họp luôn nhỉ?
Nhân vật phụ(nữ)
‘Subinnn, chủ tịch đẹp trai vãi’
Chung Subin(Nàng)
Đâu, ai má
Nhân vật phụ(nữ)
‘Tém cái mỏ lại, bị bắt bây giờ’
Chung Subin(Nàng)
‘Quên=)))’
Chung Subin(Nàng)
‘Rồi ai, nãy giờ tao không chú ý nên tao không biết’
Nhân vật phụ(nữ)
‘Mày nên về xem lại con mắt mày đi nhé, hoặc là tao nhảy lên người chủ tịch để mày biết, hoặc là mày tự nhìn thấy’
Chung Subin(Nàng)
‘Ông cố ơi..’
Lee Hyeri(Cô)
Này! Hai người kia có biết chú ý gì không đấy!
Nhân vật phụ(nữ)
‘Chết rồi, tại mày đấy’
Nhân vật phụ(nữ)
Xin lỗi chủ tịch ạ, mỏ bọn em hơi giãn
nhân vật phụ(nam)
=))))))))))))) Má cười lòi chành
Lee Hyeri(Cô)
Anh kia, muốn một vé bị trừ lương mấy tháng không?
nhân vật phụ(nam)
Dạ không..
Lee Hyeri(Cô)
Vậy im lặng hết cho tôi.
Lee Hyeri(Cô)
Nếu ai còn phá cuộc họp này thì gặp riêng với tôi hết.
Chung Subin(Nàng)
‘Ê con cáo già này oách xà lách vậy mày’
Nhân vật phụ(nữ)
‘Mà chủ tịch này không mấy thân thiện, lạnh hết cả sống lưng’
Chung Subin(Nàng)
‘Thôi tập trung đi má, mỏ mày nãy giờ giãn hơi nhiều’
Nhân vật phụ(nữ)
‘lộn bàn’
Sau khi cuộc họp kết thúc, ai cũng run sợ vì Hyeri hơi lạnh lùng và có chút như không muốn nói chuyện vậy. Nhưng riêng Subin thì không sợ cô vì nàng không quan tâm mấy đến Hyeri lắm vì nàng lo móc xỉa đứa bạn và tập trung nghe mọi người thảo luận và nói đến dự án của nàng.
Nàng đang làm việc thì Hyeri đến chỗ nàng nói chuyện
Lee Hyeri(Cô)
Chào cô, tên cô là gì ấy nhỉ?
Chung Subin(Nàng)
‘Thấy mình đẹp gái quá nên đến bắt chuyện chứ gì😏’
Chung Subin(Nàng)
À, tôi tên là Chung Subin, cứ gọi tôi là Subin là được.
Lee Hyeri(Cô)
Ồ, vậy cho tôi xin số điện thoại của cô nhé. Tôi có một đống tài liệu tôi sẽ giao cho cô vào tối nay. Nếu không xong thì đừng có mà đi ngủ.
Chung Subin(Nàng)
Ủa?? Chủ tịch, sao cô không giao cho người khác mà lại giao cho tôi..
Lee Hyeri(Cô)
Tôi nãy giờ chú ý đến cô rồi nhé.
Lee Hyeri(Cô)
Cô nói chuyện gần hết cái cuộc họp rồi mắc gì không giao mấy cái tài liệu này.
Lee Hyeri(Cô)
Chắc cô cũng biết làm hết mà đúng không.
Chung Subin(Nàng)
Dạ thôi, để em làm hết..
Lee Hyeri(Cô)
Ừ, với lại số điện thoại của cô là gì.
Nàng không trả lời vì nàng không muốn cho chút nào.
Lee Hyeri(Cô)
Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?
Chung Subin(Nàng)
Dạ 26 tuổi.
Chung Subin(Nàng)
Vậy năm nay chủ tịch bao nhiêu tuổi?
Chung Subin(Nàng)
Già cái đầu rồi còn kêu người hơn mình 4 tuổi là già
Lee Hyeri(Cô)
Tôi chưa có già nha, mặt tôi đẹp như thế này mà kêu tôi già
Chung Subin(Nàng)
‘Mày xem ai đó tự luyến kìa’
Nhân vật phụ(nữ)
Khặc khặc khặc khặc há há há há
Chung Subin(Nàng)
‘Cười nữa là thấy trời liền nha wỷ’
Nhân vật phụ(nữ)
‘Mồm hơi giãn sorry’
Lee Hyeri(Cô)
Mấy người cười gì đó?
Nhân vật phụ(nữ)
NHỎ NÀY KÊU CHỦ TỊCH TỰ LUYẾN NÈ
Lee Hyeri(Cô)
Subin, lên văn phòng gặp tôi sau giờ làm.
Chung Subin(Nàng)
Ủa, chủ tịchhh😭
Lee Hyeri(Cô)
Không kêu ca gì hết, cuối giờ gặp tôi.
Chung Subin(Nàng)
Phắn mày, tại mày hết á
Lee Hyeri(Cô)
Vào đi, cửa không khoá.
Chung Subin(Nàng)
Chủ tịch gọi tôi có việc gì không ạ?
Lee Hyeri(Cô)
Ồ, Subin đấy à.
Lee Hyeri(Cô)
Tôi kêu cô lên đây để xử lí vụ hồi sáng.
Chung Subin(Nàng)
Ủa chủ tịch, em lỡ miệng thôi mà chủ tịch kêu em lên đây làm việc luôn. Em biết lỗi rồi mà😭
Lee Hyeri(Cô)
Ủa, tôi còn chưa nói gì mà sao cô đã nói rồi.
Chung Subin(Nàng)
Ủa.. Vậy chủ tịch muốn xử lí vụ gì, sáng giờ nhiều vụ lắm.
Lee Hyeri(Cô)
Cho tôi cách thức liên lạc, tôi cần nó.
Chung Subin(Nàng)
‘Sáng giờ không biết đòi bao nhiêu lần rồi, tưởng chủ nợ dí không đó’
Lee Hyeri(Cô)
Lầm bầm gì đó
Chung Subin(Nàng)
À không, em kêu bữa nay chủ tịch đẹp trai quá
Lee Hyeri(Cô)
Cô nói tôi đẹp trai mà sao lúc sáng tôi nói tôi đẹp thì cô đáp là tôi tự luyến?
Chung Subin(Nàng)
Nhớ dai vậy trời
Chung Subin(Nàng)
Không, em nói chủ tịch đẹp trai thật
Lee Hyeri(Cô)
Nghe mát lòng quá, tăng lương cho đó.
Chung Subin(Nàng)
‘Hí hí hí, tự nhiên có thêm tiền’
Chung Subin(Nàng)
Số điện thoại của tôi là..
//Nàng đọc số điện thoại của nàng cho cô//
Lee Hyeri(Cô)
Ok, được rồi đó đi đi.
Chung Subin(Nàng)
Có nhiêu đó cũng kêu lên nữa..
Lee Hyeri(Cô)
Tôi thích thì tôi kêu, việc của cô à?
Chung Subin(Nàng)
Việc cả lò nhà tôi
Nói xong Subin chạy khỏi văn phòng và phóng về nhà luôn.
Chung Subin(Nàng)
Chào ba mẹ con mới về
Ba nàng
Có người yêu chưa con
Ba nàng
Ủa nhầm, có mang gì về cho ba mẹ không?
Chung Subin(Nàng)
Con có mang bánh cho ba nè, con lấy của đứa khác á
Mẹ nàng
Con gái gì kì vậy con, lấy của người ta luôn
Chung Subin(Nàng)
Mẹ hay vậy quá nha
Ba nàng
Mẹ lúc nào cũng vậy hết á, không có gì lạ đâu
Mẹ nàng
Ông tin cái bạt tay nó tự bay vô mặt không
Ba nàng
Thôi.. Em đừng đánh..
Chung Subin(Nàng)
Hiền đen
Mẹ nàng
Ủa mà mấy cái bánh này con lấy của ai vậy?
Chung Subin(Nàng)
Con lấy của chủ tịch á mẹ
Mẹ nàng
Ôi trời, trả ngay cho người ta, không là công việc mất liền đấy nhé
Chung Subin(Nàng)
Kệ đi mẹ, chủ tịch có thèm chấp gì mấy cái bánh
Ba nàng
Ờ, nói nghe hay lắ-
Lee Hyeri(Cô)
SUBIN! BÁNH CỦA TÔI CÔ LẤY RỒI ĐỂ Ở ĐÂU?
Mẹ nàng
Ủa giọng nghe quen quen, chủ tịch gọi con kìa
Ba nàng
Trốn từ đời nào rồi
Lee Hyeri(Cô)
Ủa.. Con chào hai bác
Lee Hyeri(Cô)
Con tìm nhân viên của con, Subin ấy ạ
Mẹ nàng
Nó là con của bác mà..
Ba nàng
Con có phải là con nhỏ chủ tịch khó ưa mà con bác kể không?
Lee Hyeri(Cô)
SUBIN BƯỚC RA ĐÂY NGAY!
Không có lời hồi đáp, cô thì giận dữ chạy đi tìm Subin trong căn nhà đó.
Lee Hyeri(Cô)
*Subin có trong nhà vệ sinh không nhỉ..?*
Cô đang cầm tay nắm cửa nhà vệ sinh phòng của nàng, cô vẫn đang còn suy nghĩ thì cánh cửa bật mở.
Chung Subin(Nàng)
Chủ- Chủ tịch..
Lee Hyeri(Cô)
Bánh của tôi đâu?
Chung Subin(Nàng)
Em với ba mẹ em lỡ ăn hết rồi
Lee Hyeri(Cô)
Hay ha, vậy cô đền cho tôi đi!
Chung Subin(Nàng)
Nếu vậy thì tôi sẽ làm cho cô nhé..
Chung Subin(Nàng)
Tôi không mua đâu
Lee Hyeri(Cô)
Cũng được, nếu bánh không ngon thì lương tháng này không có thưởng. Còn làm ngon thì không có gì hết.
Chung Subin(Nàng)
Ủa, chơi gì kì vậy chủ tịchhhh
Lee Hyeri(Cô)
Giờ cô muốn không có thưởng hay là được thưởng?
Chung Subin(Nàng)
Thưởng thưởng, tôi làm ngay. Cô xuống ngồi đi
Cô và nàng xuống dưới, và nàng bước vào bếp mà làm bánh cho cô.
//Sau khi bánh làm xong, nàng cũng đem ra cho mọi người ăn thử//
Chung Subin(Nàng)
Ờm.. Mọi người ăn thử đi..
Chung Subin(Nàng)
Cháy gần hết cái bánh mà cũng ngon cho được
Chung Subin(Nàng)
Bữa nay khẩu vị hơi lạ à nha
Lee Hyeri(Cô)
Tôi thấy ngon được chưa? Tháng này được thưởng.
Chung Subin(Nàng)
Ok ok, vậy chủ tịch về đi. Mệt cô quá
Lee Hyeri(Cô)
Con chào hai bác con đi về ạ.
Mẹ nàng
Ừm, về nhớ gửi lời hỏi thăm đến mẹ con nha
Lee Hyeri(Cô)
Dạ, con sẽ về báo lại ạ.
Lee Hyeri(Cô)
Nhớ mặt tôi đấy, Subin.
Chung Subin(Nàng)
Bộ cái mặt cáo già của cô chưa đủ nhớ hay gì??
Chung Subin(Nàng)
Không muốn nhớ đến luôn ấy
Lee Hyeri(Cô)
Tổn thương quá..
Chung Subin(Nàng)
‘Con điên🥰’
Mẹ nàng
Ừm, đi đường cẩn thận
//Sau khi Hyeri đi xong, nàng chạy lên phòng để nghỉ ngơi. Nàng gặp cô xong là muốn trốn đi nơi khác chứ không muốn gặp thêm lần nào nữa//
Chung Subin(Nàng)
Nhỏ đó điên thật, ai dám làm vợ của nó chắc hồn bay phách lạc luôn.
Chung Subin(Nàng)
Hửm? Gì đây?
Nàng thấy một tờ giấy đặt trên bàn của nàng mà nàng không hay biết. Tờ giấy có dòng chữ với cách ghi hơi nghiêng.
Tờ giấy ghi là:”Gặp tôi tại văn phòng vào 12 giờ trưa ngày mai, tôi đưa cô một thứ. From Hyeri.”
Chung Subin(Nàng)
Gặp gì mà gặp lắm vậy?? Chắc thích mình quá
Chung Subin(Nàng)
Thôi kệ, đi ngủ trước. Mai làm gì thì tính sau
Nàng đi tắm và sau đó đặt cái lưng mệt mỏi của nàng xuống giường. Như được thăng hoa, nàng đã chìm vào giấc ngủ không lâu sau đó.
Trong giấc mơ, Subin nhìn thấy chính mình đang đứng giữa bãi biển. Một bãi biển không có người, xung quanh nàng hoàn toàn bao quanh bởi cát và nước biển đang đánh vào bờ.
Chung Subin(Nàng)
Nơi này là nơi nào? Sao mình lại ở đây thể nhỉ?
Nàng đi dọc bờ biển, nhìn về phía chân trời ở phía xa. Như có một lực nào đấy giữ cổ chân của nàng làm nàng giật thót, nàng kêu cứu nhưng đâu có ai đâu mà cứu nàng?
Sau đó Subin bị kéo xuống biển và kéo sâu xuống đại dương, hơi thở dần yếu đi và đến khi nàng không thể thở được nữa mà đợi chờ chết.
//Lúc sau Subin đột nhiên ngồi bật dậy vì cảm thấy khó thở, nàng mơ màng tỉnh dậy rồi suy nghĩ về ác mộng hồi nãy//
Chung Subin(Nàng)
Giấc mơ hồi nãy là gì vậy trời..
Subin lại đặt lưng xuống giường nhưng mãi không thể vào được giấc ngủ, nàng trằn trọc mãi thì nhớ ra mình còn nhiều tài liệu mà Hyeri đã giao nên nàng ngồi dậy và làm để bớt căng thẳng về giấc mơ đó.
Nhưng nàng càng làm thì đầu óc nàng càng rối tung lên nên lúc nàng xong những công việc đó thì đã 6 - 7 giờ sáng.
Chung Subin(Nàng)
Tưởng chủ tịch là người chỉ có mỗi tính tình lạnh lùng thôi ai ngờ còn muốn đạp người ta xuống nữa, oách xà lách vô cùng
Chung Subin(Nàng)
Ủa tự nhiên nghĩ đến chị ấy làm gì nhỉ?
Chung Subin(Nàng)
Thôi nào não ơi, mày có thể tập trung giúp tao được không?
//Còn bên phía Hyeri lúc cô còn chưa ngủ//
Lee Hyeri(Cô)
100 con cừu..
Lee Hyeri(Cô)
Đếm hoài mà chả ngủ được tí nào, còn khó ngủ hơn nữa
Lee Hyeri(Cô)
Ủa, bánh mà Subin làm ngon thật mà ta. Sao ba mẹ em ấy chê vậy?
Lee Hyeri(Cô)
Em ấy còn không muốn nhớ đến mặt mình nữa, buồn chết đi được
Lee Hyeri(Cô)
Tự nhiên nhớ đến con nhỏ đó làm gì vậy trời
Lee Hyeri(Cô)
Điên lắm mới nhớ đến, chắc mình điên thật
Lee Hyeri(Cô)
Thôi nào ngủ đi, mình không muốn nhớ đến nữa..
Lee Hyeri(Cô)
Không muốn nhớ..
Lee Hyeri(Cô)
Ủa Subin làm hết công việc mình giao chưa ta?
Sau khi lầm bầm nhắc đến nàng nhiều lần thì cô mới chịu vào giấc, bày đặt không muốn nhớ.
Comments