[KisaxKijay] Đuổi Kịp Rồi, Em Đừng Chạy Nữa!
chap 3
Sân thể dục, 14 giờ chiều.
Trời nóng nực, học sinh các khối đang tập chạy. Kijay khom lưng buộc dây giày. Vừa ngẩng lên đã thấy Kisa đang đứng trước mặt. Phía sau anh là hai cậu bạn quen mặt – hay đi theo anh trong các giờ nghỉ.
Chưa kịp nói hết câu, một trong hai người bạn đẩy vai Kijay
???
Ê, nghe nói mày vẫn chưa từ bỏ hả? Đeo bám dai ghê
???
Lũ bot này không có lòng tự trọng à?
Không ngăn lại, không quay đi – chỉ nhìn cậu như một vết bẩn bám vào áo.
Giờ thể dục kết thúc.
Kijay đi ngang qua nhà kho sau sân. Có tiếng gọi:
Chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào trong. Cửa sập lại, bóng tối phủ xuống
Ba nam sinh bước ra từ góc khuất. Kisa đứng giữa.
Khuôn mặt anh… vô cảm.
“Vẫn chưa từ bỏ?” – một người cười khẩy.
“Bot đúng là lì thật đấy.”
kijay
Em… chỉ là thích anh thôi. Đâu sai?
Bốp!
Một cú đẩy mạnh. Kijay ngã lăn xuống nền xi măng. Gối trầy xước.
Không kêu. Chỉ nhìn lên, ánh mắt run rẩy.
kijay
Anh cũng ghét em đến thế sao…?
Kisa
Phải, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa
Tim Kijay nghẹt thở.
Cậu cắn môi, môi bật máu
Không ai thấy đôi mắt đang rơm rớm, ánh sáng yếu ớt cuối cùng vừa tắt đi.
Đêm – Công viên sau trường.
Gió lạnh luồn qua tóc, Kijay ngồi co mình trên ghế đá. Không ai biết, không ai hỏi. Cậu lôi điện thoại ra, tay run bần bật.
ozin
📞“Kijay?” // hốt hoảng khi nghe tiếng thở nghẹn//
kijay
Tớ... tớ không chịu nổi nữa rồi... tớ không theo đuổi nữa...
kijay
📞 Công viên… sau trường…
Ozin phi xe đến, nhìn thấy Kijay ngồi co ro như chiếc bóng nhỏ giữa đêm lạnh. Cậu chạy tới, Kijay vừa thấy đã ôm chặt lấy Ozin, vùi mặt vào ngực bạn, nấc lên từng tiếng.
kijay
Ozin… tớ ngu lắm… anh ấy ghét tớ… anh ấy đẩy tớ ngã… máu nữa kìa…//khóc nấc//
kijay
Tớ không theo nữa… không theo nữa… đâu phải cứ thích là người ta sẽ thích lại đâu…
ozin
// ôm trọn, tay vuốt nhẹ lên tóc cậu//
ozin
“Khóc đi. Tớ ở đây. Không sao đâu, tớ luôn ở đây.”
Kijay im lặng. Không cười, không nói. Không theo Kisa nữa.
Kisa quay sang hành lang – không thấy cậu đâu. Bỗng nhiên lạ lẫm đến lạc lõng. Như thể một phần quen thuộc vừa bị rút đi.
White bước tới, khoanh tay cười nhạt:
white
Ủa, ‘fan cứng’ của cậu đâu rồi? Chán bị dẫm đạp nên biến rồi à?
Kisa chau mày, nắm chặt tay… không hiểu vì sao tim hơi nhói
Cuối giờ học, Kisa mở ngăn bàn… một chiếc khăn tay thêu tên anh. Đã khô nước mắt, nhưng vẫn còn mùi quen thuộc.
Anh siết chặt nó… và lần đầu tiên, thấy trống rỗng.
Comments