[KiệtHằng] Cược Một Đời Thanh Xuân!?
CHAP 2 - NHỮNG VẾT NỨT NHỎ
Sân trường đầy tiếng nói cười. Nhóm học sinh lớp 12 tụm năm tụm ba ở căn-tin, nhai bánh mì vừa đi vừa tám chuyện. Giữa cái ồn ào náo nhiệt ấy, Trần Dịch Hằng như một màu xám mờ không ai để ý.
Trần Dịch Hằng
// Đi qua đám đông, tay cầm ly sữa đậu nành, bước lên cầu thang, đến sớm hơn tất cả mọi người như thường lệ. //
Lớp vẫn còn trống. Nắng sớm chiếu xiên qua cửa kính, rọi lên bàn học cậu vẫn ngồi suốt hai năm qua.
Trần Dịch Hằng
// Đặt cặp xuống, không bật tai nghe như mọi ngày. Tay cậu đặt lên ngực, nơi trái tim đập một cách khó chịu. //
Trần Dịch Hằng
>“Cá cược.”
Từ “cá cược” ấy cậu chưa nghe, nhưng cảm giác bất an mơ hồ nào đó đã bắt đầu len lỏi. Ánh mắt của người kia – Vương Lỗ Kiệt – không giống như đang nói thật lòng. Mà chính vì vậy, nó lại đáng sợ hơn.
Vương Lỗ Kiệt
// Bước vào. Hắn nhìn thấy Trần Dịch Hằng đang ngồi một mình, hơi bất ngờ, rồi nhanh chóng nở nụ cười: //
Vương Lỗ Kiệt
Sáng sớm mà cũng đến sớm thật. Mình có thể ngồi ở đây chứ?
Vương Lỗ Kiệt
//Không đợi trả lời, hắn kéo ghế ngồi xuống bàn bên cạnh//
Trần Dịch Hằng
// Im lặng //
Vương Lỗ Kiệt
Hôm qua cậu có nghĩ gì về lời mình nói không?
Vương Lỗ Kiệt
Cậu lạnh nhạt thật đấy. // Bật cười, chống cằm nhìn nghiêng. //
Vương Lỗ Kiệt
Nhưng cũng lạ. Mình thấy cậu thú vị hơn mấy đứa hay cười nói kia nhiều.
Trần Dịch Hằng
// Cậu không đáp, chỉ nhẹ nhàng mở sách ra. //
Vương Lỗ Kiệt
Cậu đang cố đẩy mình ra đúng không? // Hắn hỏi tiếp, lần này giọng trầm xuống. Như thể có chút nghiêm túc thật sự. //
Trần Dịch Hằng
Tôi không cần ai cả. // Cậu đáp, mắt vẫn dán vào trang sách. //
Vương Lỗ Kiệt
// Cười nhẹ , nhưng trong mắt dường như có một vết xước nhỏ. Rồi hắn không nói gì thêm //
Tin đồn lan nhanh như gió: “Hotboy lớp B đột nhiên thân với ‘tảng băng’ lớp A.”
Một vài ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía Trần Dịch Hằng trong giờ học. Một vài lời bàn tán rì rầm vang lên ở hành lang. Những tiếng cười nhỏ, ánh mắt soi mói, xen chút mỉa mai. Dù đã quá quen với cô lập, nhưng lần này, cậu cảm thấy nặng nề.
Vương Lỗ Kiệt thì ngược lại – vẫn cười đùa, vẫn thong dong. Hắn cứ như không hề biết rằng ánh mắt mình dành cho Trần Dịch Hằng đang khiến thế giới của cậu dần chao đảo.
Trần Dịch Hằng
//,Đang sắp xếp sách vở thì có một mẫu giấy được nhét vào bàn. //
Chữ viết tay lộn xộn, nhưng vẫn đọc được:
> “Sân thể dục, sau giờ học. Đến đi, đừng sợ.”
Trần Dịch Hằng
// Không ký tên. Cậu cầm tờ giấy, lặng im. Lại là trò đùa? //
Trần Dịch Hằng
//Cậu đến đó, đứng giữa sân thể dục chiều vắng. Gió lùa qua vai áo, lạnh.
Và rồi cậu thấy Vương Lỗ Kiệt – đứng dưới khung bóng rổ.//
Vương Lỗ Kiệt
Cậu đến thật à. // Cười, tay xoay quả bóng //
Trần Dịch Hằng
“Là cậu viết?” – Cậu hỏi.
Vương Lỗ Kiệt
“Không. Nhưng… cũng không sao. Tớ đoán ai đó muốn troll cậu, nhưng cậu lại đến thật.” // Anh dừng lại, ánh mắt bất ngờ nghiêm túc – “Chứng tỏ cậu không lạnh lùng như vẻ ngoài.” //
Trần Dịch Hằng
“Tôi chỉ muốn xác nhận. Không thích bị đùa giỡn.” – Cậu đáp khẽ.
Một cơn gió thổi qua, cuốn nhẹ tóc cậu bay lên. Vương Lỗ Kiệt nhìn cậu, thoáng lặng người
Vương Lỗ Kiệt
Cậu từng bị tổn thương rồi đúng không?
Trần Dịch Hằng
// Cậu hơi sững lại //
Trần Dịch Hằng
Chẳng phải ai cũng vậy sao? – Cậu khẽ nói, xoay người bỏ đi.
Vương Lỗ Kiệt
//Đứng lặng người. Trong mắt hắn, ánh chiều tà kéo dài cái bóng mảnh khảnh ấy thành một đường rất cô đơn.//
Hắn không rõ… từ bao giờ, trò cá cược ấy dần trở nên mơ hồ.
>Một lời nói vô tình có thể là dao cắt. Một cái nhìn quan tâm cũng có thể là chiếc lưới xiết chặt trái tim người khác.
> Và rồi cả hai đều không biết rằng: trò chơi đã bắt đầu… với phần thưởng là một trái tim. Nhưng ai mới là người đánh mất đầu tiên?
t/g cte s1tgioi💔
trong truyện này HằngHằng ít nói vkl luon ý🥰 thông cảm nha mấy mom💔
t/g cte s1tgioi💔
5h sáng r t/g ik ngủ đây💩💩💩
Comments
NHS CH
Tôi sẽ giới thiệu truyện này cho bạn bè của mình 🤝🤝🤝
2025-06-17
1