Give Me Your Hands, Save Me...
1 Nhật Dương
Tôi...là một cô gái không cha không mẹ
Họ để lại tôi với cái tên Nhật Dương
Không ai nhận nuôi, tôi lớn lên trong cô nhi viện đến năm 18 tuổi
Viện phúc lợi đã hỗ trợ tiền học giúp tôi đến khi tôi tự lập và kiếm việc làm
Và giờ tôi đã 22 tuổi với 20 công việc part time khác nhau
Kèm theo là chứng trầm cảm rối loạn lo âu
Nhật Dương
Hộc...hộc... *mệt mỏi*
Nhật Dương
*với tay lấy lọ thuốc*
Mất ngủ dài ngày khiến tôi cảm thấy bất lực và chán nản
Căng thẳng áp lực từ xã hội lại càng đè nén tôi
Nhưng...tôi vẫn muốn sống
Tim tôi đập nhanh, phổi chẳng thể hô hấp một cách bình thường , cơ thể không ngừng run rẩy và mồ hôi ướt nhẹp
Cảm giác này thật khó chịu
Lại thêm một ngày nữa tôi không thể ngủ
Chủ cửa hàng: Hôm nay lại lơ đễnh, mất tập trung, cô muốn tôi không thể kiếm sống nữa sao
Đầu óc trống rỗng, lời nói thốt ra tựa như đã lập trình sẵn
Tôi không biết đã nói bao nhiêu lần rồi
Nhật Dương
Tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn
Chủ cửa hàng: Đúng là thứ sao chổi mà *tức giận rời đi* Đây là cơ hội cuối đấy nhé
Chương Dược Thành
Thứ lỗi, cho tôi thanh toán đồ với ạ
Nhật Dương
*choáng váng* Của anh... hết 18-- *ngất*
Chương Dược Thành
Ơ này *hoảng*
Chương Dược Thành
Cô gì ơi
Y tá: Mời anh lại đây làm thủ tục cho bệnh nhân ạ
Chương Dược Thành
Xin lỗi, tôi chỉ là người qua đường cứu giúp, nên.....
Mỹ Linh
*vội vàng chạy tới* chị ơi, cho em hỏi có bệnh nhân nào vừa mới cấp cứu gần đây không ạ
Y tá: bệnh nhân tên gì ạ?
Mỹ Linh
Cô ấy tên Nhật Dương
Y tá: Cô là gì của bệnh nhân
Mỹ Linh
Cô ấy và tôi từ bé trong cô nhi viện, không có người thân, chúng tôi là bạn nhưng vẫn có thể làm thủ tục giúp chứ?
Y tá: Vâng, cũng được ạ, miễn là có người giám hộ
Chương Dược Thành
Vậy tôi xin phép! *rời đi*
Chương Dược Thành
(Mong cô gái ấy không sao)
Comments