Định mệnh sắp đặt

Trời vào đông không quá lạnh, nhưng vừa đủ để người ta thèm một hơi ấm. Mùa này, nắng nhạt như sợi chỉ mỏng, trải qua từng mái ngói, từng ngõ phố, rồi tan biến trong hơi thở người qua đường.
Quán cà phê nằm sâu trong một con hẻm cũ, bảng hiệu bằng gỗ đã bạc màu, chữ cái bong tróc như từng trải qua nhiều năm tháng không ai sửa sang. Vậy mà nó vẫn tồn tại – như một nơi để người ta trốn khỏi vội vã.
Quang Anh đẩy cửa bước vào.
Tiếng chuông cửa khẽ reo lên, thanh âm trong vắt ấy vang lên đúng một nhịp, rồi im bặt. Anh chọn bàn quen cạnh khung cửa sổ. Hôm nay là một ngày dài rồi..
Không để ý, ở bàn phía đối diện, có một người khác cũng vừa đặt balo xuống. Cậu ngồi đó, lặng lẽ như thể đã luôn thuộc về khung cảnh này.
Đức Duy. Một chiếc áo len trắng, khăn quàng cổ be nhẹ, tay cậu đang ôm một cốc cacao nóng.
Một tiếng va nhẹ vang lên – thìa của Quang Anh rơi xuống đất khi anh với lấy ly nước. Duy cúi người, nhặt lên, bàn tay cậu và tay Quang Anh vô tình chạm nhau.
Một cái chạm rất nhẹ. Nhưng khiến tim cả hai… lệch đi một nhịp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
C-cảm ơn.
Quang Anh nói, ánh mắt thoáng dừng lại nơi gương mặt cậu. Có gì đó rất lạ – không phải vẻ đẹp, mà là cảm giác… giống như đã từng gặp ở đâu đó.
Quang Anh nhìn vào đôi mắt cậu – trong veo, nhưng lại khiến lòng anh rung lên. Như thể… nơi nào đó trong quá khứ đã từng ánh lên đôi mắt này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta...từng gặp nhau chưa? //buột miệng hỏi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chắc là chưa đâu..//cười nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm… xin lỗi, tôi chỉ thấy… cậu quen quá.
Duy chỉ cười nhẹ, không nói gì. Nhưng lòng cậu khẽ rung.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh thường đến đây à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gần như mỗi chiều muộn. Lúc thành phố bắt đầu lặng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm. Vậy thì… có lẽ chúng ta đã từng nhìn thấy nhau, nhưng chưa từng gọi tên nhỉ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có thể. Nhưng tôi sẽ nhớ lần gặp này.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì tôi không nghĩ một ánh mắt xa lạ… lại có thể khiến mình cảm thấy như về nhà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy… tôi cũng sẽ ghi nhớ buổi chiều hôm nay.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn tôi thì mong nó là một khởi đầu tốt đẹp.
Ngoài cửa sổ, nắng chiều mỏng như mật ong rót qua những chấn song sắt.
Một ngày mùa đông tưởng như bình thường – lại bắt đầu từ một ánh nhìn, một cái chạm tay rất nhẹ, và một cuộc trò chuyện không có gì đặc biệt… nhưng khiến tim ai đó rung lên rất khẽ.
Một mối nhân duyên có thể bắt đầu bằng những điều đơn giản đến vậy.
Chỉ là… có một người bước vào không gian của một người khác – đúng lúc trái tim vừa đủ yên lặng để lắng nghe.
Và buổi chiều đó, khi cả hai rời quán cà phê, Quang Anh lặng lẽ quay đầu lại nhìn lần cuối.
Nơi khung cửa kính, hình ảnh một người với chiếc khăn be và cốc cacao vẫn còn lưu lại – như thể thời gian chưa kịp xóa đi.
Một cuộc gặp gỡ tình cờ. Như thể định mệnh đã nhẹ nhàng sắp xếp.
Một ánh nhìn. Một nhịp tim đập lệch.
________
End
lại là qanhiuoi đâyyy
lại là qanhiuoi đâyyy
Hehee
lại là qanhiuoi đâyyy
lại là qanhiuoi đâyyy
Zừa nghĩ ra idea là đi viết liền lunn=))
Hot

Comments

Punni07

Punni07

hơi ngắn nhà bà, đọc chưa đủ

2025-07-02

3

Khuyết Hạ

Khuyết Hạ

tả khung cảnh tuyệt zời

2025-06-29

3

Daissy💕

Daissy💕

nhanh quá đọc chưa đã tác giả ơi😔💕

2025-06-29

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play