2

Phòng em có một cái vạch đỏ mờ kẻ ngang sát cửa, cũ rồi, sơn đã tróc, nhưng chẳng ai dám xóa
Em biết rõ ý nghĩa của nó: ranh giới
Phía bên này là thế giới của em
Bên kia là thế giới của ả
Em chưa từng bước qua...Dù chỉ một lần
Hôm nay ả trở về
Ả vừa bước vào, mùi thuốc súng và khói thuốc lá vẫn còn vương trên áo
Nhìn qua thôi là biết ả vừa "giải quyết" ai đó
Mắt đỏ lên vì giận, gương mặt lạnh lẽo như đá cẩm thạch
Em đứng dậy, khẽ cúi đầu
Châu Hạ Diệp
Châu Hạ Diệp
Chị về rồi ạ...
Ả không đáp, chỉ cởi áo khoác, ném xuống ghế, rồi sải bước vào trong
Bất chợt, tay em run một cái cái chén em đang bưng rơi xuống, vỡ choang
Mảnh sứ văng ra, một mảnh sượt ngang qua cổ tay
Một vệt đỏ hiện lên, không sâu, nhưng đủ làm em giật mình thụt lại
Tiếng bước chân dừng lại
Trần Thảo Linh_LyHan
Trần Thảo Linh_LyHan
Máu?
Giọng ả lạnh buốt
Em lúng túng cúi xuống nhặt nhưng chưa kịp thì ả đã kéo mạnh tay em lên
Mắt ả nhìn vết xước, ánh nhìn đáng sợ đến mức em thấy như bị đốt cháy
Trần Thảo Linh_LyHan
Trần Thảo Linh_LyHan
Em bất cẩn vậy từ bao giờ?
Châu Hạ Diệp
Châu Hạ Diệp
Dạ...em không cố ý
Trần Thảo Linh_LyHan
Trần Thảo Linh_LyHan
Còn dám cãi à?
Một bàn tay lạnh như thép chạm vào gáy em
Không bóp, không đánh, chỉ để đó
Nhưng cảm giác bị kiểm soát hoàn toàn khiến tim em đập mạnh đến choáng váng
Ả nhìn em chằm chằm
Trần Thảo Linh_LyHan
Trần Thảo Linh_LyHan
Em quên mình là ai à, Châu Hạ Diệp?
Em rút tay lại, cúi đầu, cắn môi không nói
Máu vẫn chảy thành vệt nhỏ xuống sàn
Em biết, lúc này mà mở miệng, chỉ cố chọc giận thêm
Trần Thảo Linh_LyHan
Trần Thảo Linh_LyHan
Ở đây không ai cần em cố gắng làm vui lòng cả, chỉ cần em ngoan
Ả ném cái khăn xuống sàn
Trần Thảo Linh_LyHan
Trần Thảo Linh_LyHan
Đến vết cắt cũng không lo nổi, còn định làm gì?
Em quỳ xuống, nhặt khăn lau máu
Châu Hạ Diệp
Châu Hạ Diệp
Em xin lỗi… em sẽ không như vậy nữa...
Ả đứng im một lát rồi xoay người quay đi
Trần Thảo Linh_LyHan
Trần Thảo Linh_LyHan
Băng lại rồi ngồi yên
Trần Thảo Linh_LyHan
Trần Thảo Linh_LyHan
Em không đc bước qua vạch này
Em khẽ gật, tay vẫn run run
Đêm đó, em ngồi trong góc phòng, tự băng vết thương bằng bông băng y tế cũ kỹ trong tủ
Nước mắt em rơi, không thành tiếng, không oán, không giận, chỉ thấy… mình nhỏ bé quá
Bên ngoài, có tiếng người gõ cửa phòng ả
Nvp
Nvp
Có cần xử con nhỏ đó không ạ?
Trần Thảo Linh_LyHan
Trần Thảo Linh_LyHan
Không
Trần Thảo Linh_LyHan
Trần Thảo Linh_LyHan
Chạm vào nó, tao bắn nát sọ
Ở đâu đó trong căn biệt thự lạnh lẽo ấy, tình yêu đang thoi thóp sống bằng máu, nước mắt, và những ranh giới tưởng chừng không thể vượt qua
Nhưng em vẫn ngồi đó, lặng lẽ, dịu dàng, như một cánh hoa bị bão giật nhưng không dám rơi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play