[MegaSmP/KisaKijay] Khoảng Cách Giữa Chúng Ta Là Một Bước
Chương 2. Người Bạn Đầu Tiên.
Buổi sáng thứ ba, tiết trời dịu hơn sau cơn mưa đêm qua. Sân trường loang loáng nước, phản chiếu ánh nắng nhẹ nhàng như khung cảnh từ một bộ phim thanh xuân nào đó.
Kisa bước vào lớp với tai nghe vẫn cắm hờ một bên tai. Cậu không phải người đúng giờ tuyệt đối, nhưng lại ghét đến trễ. Mọi thứ trong ngày mới đều phải bắt đầu theo cách cậu thấy hợp lý – im lặng, đều đặn, không ai quấy rầy.
“Ê, Kisa. Vẫn sống chứ?” – Một giọng trầm quen thuộc vang lên từ dãy gần cuối.
Kisa đảo mắt, không buồn gỡ tai nghe.
Kisa
White, đừng nói chuyện khi chưa uống cà phê.
White ngồi gác chân lên ghế, tay cầm lon cà phê sữa, bật cười khẽ. Cậu là kiểu người ít nói hơn cả Kisa, nhưng mỗi lần lên tiếng lại rất "đáng giá".
Tóc White màu bạch kim ngắn gọn, đôi mắt sâu và giọng nói trầm khàn. Cậu ít giao tiếp với ai ngoài Kisa – người bạn thân duy nhất của cậu từ cấp hai.
White
Học sinh mới dễ thương ngồi cùng bàn cậu. Đã nói chuyện chưa?
Kisa không trả lời. Nhưng khoé môi khẽ giật lên một chút. Chưa kịp nói gì thêm thì một bóng dáng nhỏ nhắn bước vào lớp – không ai khác ngoài Kijay.
Cậu cẩn thận gấp ô, bước từng bước nhỏ về chỗ ngồi bên cạnh Kisa. Vẫn là hộp cơm quen thuộc, cặp sách đặt ngay ngắn, thái độ nhẹ nhàng như sợ làm phiền ai.
Kijay mỉm cười với Kisa, ánh mắt có chút ngập ngừng.
Kisa gật đầu nhẹ, không nhìn thẳng vào cậu.
White nhìn cảnh tượng ấy, nhướng mày đầy ẩn ý, rồi rút điện thoại ra chơi game.
Giờ ra chơi, lớp trở nên ồn ào với tiếng cười đùa, bàn ghế kéo xịch xịch. Trong khi Kijay còn đang ngồi ngập ngừng bên hộp sữa đậu, một chàng trai lạ bước vào lớp, tóc xoăn nhẹ màu trắng, mặc đồng phục hơi xộc xệch một chút.
Ozin
Ủa, lớp B ở đây đúng không? Mình là Ozin, học sinh mới bên lớp A. Cô chủ nhiệm bảo qua nhận đề tài làm dự án chung.
Một bạn trong lớp đưa tay chỉ về phía tổ trưởng, nhưng mắt Ozin lại đảo quanh lớp, bất chợt dừng lại ở… Kijay.
Ozin
Ơ? Cậu là người mới bên lớp này à? Mình gặp cậu hôm qua ở thư viện đúng không?
Kijay ngạc nhiên, gật đầu khẽ.
Kijay
À… đúng rồi. Mình là Kijay.
Ozin
Trùng hợp ghê. Mình là Ozin. Mới chuyển đến cũng chưa lâu.
Ozin bước lại, kéo ghế ra ngồi trước mặt Kijay như thể đã quen thân từ trước.
Ozin
Cậu mang cơm à? Trông ngon thế.
Kijay
Ờ.. mình nấu từ sáng…
Kijay hơi bối rối, nhưng nụ cười vẫn không rời khỏi môi. Sự dễ gần của Ozin khiến cậu cảm thấy… an toàn.
Kisa ngẩng lên khỏi cuốn sách, lặng lẽ quan sát cậu bạn mới đang nói chuyện say sưa với Kijay.
Cậu không biết vì sao mình lại để ý nhiều như thế – có lẽ chỉ là thấy… ồn ào.
Kisa thì thầm đủ để White nghe.
White
Lớp A. Tên Ozin. Nghe nói quậy ngầm, mà học ổn.
White đáp, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.
Kisa lườm bạn. Cậu không thích kiểu người quá sôi nổi. Và càng không thích ai đó quá nhanh thân thiết với người bên cạnh mình.
Tan học, khi mọi người đã rời lớp gần hết, Kisa vẫn còn ngồi lại cất sách vở. Kijay chậm rãi thu dọn hộp cơm, bước về phía cửa.
Kisa định nói gì đó, nhưng rồi im lặng.
Ở hành lang phía trước, Ozin đang đứng đợi với hai hộp sữa trên tay, đưa một hộp về phía Kijay.
Ozin
Đi bộ về chung chứ? Mình biết đường tắt ra ga tàu nè.
Kijay cười khẽ rồi gật đầu. Cả hai cùng rời đi, tiếng cười Ozin vang vọng nhẹ nhàng theo gió. Kisa nhìn theo bóng lưng họ, không rõ cảm giác đang len vào lòng mình là gì – chỉ biết, có một thứ gì đó nhói lên rất nhẹ.
White
Ừ, gương mặt cậu đang nói khác.
White cười khẽ, tay đút túi áo.
Kisa không nói gì. Gió cuối chiều lướt qua hành lang, mang theo mùi hương cũ kỹ của bàn ghế gỗ và một cảm giác lạ lẫm mà Kisa chưa từng có.
Tuiii
chợt nhớ chap trước chưa nói gì về White nên chap này giới thiệu ảnh tí.
Tuiii
còn Ozin tui nghĩ cần một người thân với Kijay, nếu mà hai ẻm đều hướng nội hết thì không có gì vui đúng không?
Comments