#5: Khoảng Cách Thu Hẹp

Sau lời hứa không ép buộc, không khí trong phòng của cậu trở nên bớt căng thẳng hơn, nhưng vẫn còn đó một sự ngượng nghịu nhất định. Anh vẫn ngồi trên ghế, còn cậu vẫn ngồi trên giường, nhưng khoảng cách vô hình giữa họ dường như đang dần thu hẹp lại
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Em đói không? Tao đi mua gì đó cho em ăn nhé?
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Không... không cần đâu
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Tao không
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Thật không?
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Hay là sợ tao chuồn mất?
Anh cười nhẹ, cố gắng phá vỡ sự im lặng. Cậu liếc nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Mày mà đi là tao khóa cửa ngay đó
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Thấy chưa, nói không cần mà vẫn giữ anh lại //nhếch mé//
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Tao biết ngay mà
Anh đứng dậy, tiến lại gần giường. Cậu theo bản năng hơi lùi lại, nhưng anh không tiến sát nữa. Anh chỉ ngồi xuống mép giường, cách cậu một khoảng nhỏ
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Giờ sao? Ngồi im thế này à?
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Không thì mày đi về đi
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Êy! Thế sao được
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Thế mày muốn làm gì?
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Tao muốn ôm em
Cậu im lặng, cậu không phản đối ngay lập tức như mọi khi. Anh thấy vậy, khẽ mỉm cười. Anh từ từ mở rộng vòng tay
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Lần này, tao hứa
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Tao chỉ ôm em thôi
Cậu do dự một lúc, rồi như bị một lực hút vô hình kéo lại, cậu từ từ nghiêng người, rúc vào lòng anh. Anh siết nhẹ vòng tay, ôm lấy cậu. Cảm giác mềm mại, ấm áp của cậu trong vòng tay anh thật sự khiến anh thấy bình yên
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Đừng có mà điêu
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Tao đâu có
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Tao chỉ đang tận hưởng cục cưng trong vòng tay mình thôi
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Hứ //đỏ mặt lên//
Tuy ngượng ngùng nhưng cậu vẫn vùi mặt vào ngực anh, hít hà mùi hương quen thuộc. Cậu cảm thấy an toàn một cách lạ lùng. Tim cậu vẫn đập nhanh, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là một sự xao xuyến khó tả
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Mày... mày có thật lòng không?
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Thật lòng cái gì?
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Chuyện mày... mày nói thích tao
Anh buông cậu ra một chút, đẩy nhẹ cằm cậu lên để cậu nhìn thẳng vào mắt mình. Ánh mắt anh lúc này rất nghiêm túc, không còn vẻ trêu chọc thường ngày
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Em nghĩ tao là loại người hay đùa giỡn với tình cảm của người khác à?
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Tao đã thích em từ cái ngày đầu tiên mình gặp nhau ở lớp học thêm. Tao không biết cảm giác này là gì, nhưng tao chỉ muốn được ở bên em, trêu chọc em, và nhìn thấy em bối rối vì tao. Mỗi khi em cười, tim tao đều hẫng đi một nhịp
Trần Đăng Dương - Anh
Trần Đăng Dương - Anh
Tao biết tao hơi vồ vập, làm cho em sợ. Nhưng đó là cách tao thể hiện tình cảm. Tao muốn em biết tao khao khát em đến mức nào
Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, những lời nói chân thành của anh khiến trái tim cậu như mềm nhũn ra. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được sự nghiêm túc và mãnh liệt trong tình cảm của anh một cách rõ ràng đến vậy
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
D-Dương...
_________˚࿔𝜗𝜚˚⋆_________
Hot

Comments

𝐁𝐚́𝐧𝐡 𝐧𝐠𝐨̣𝐭𝐭🍰

𝐁𝐚́𝐧𝐡 𝐧𝐠𝐨̣𝐭𝐭🍰

ê mia lê ơi m viết dài t lười đọc qaa 😔

2025-06-21

0

𝐁𝐚́𝐧𝐡 𝐧𝐠𝐨̣𝐭𝐭🍰

𝐁𝐚́𝐧𝐡 𝐧𝐠𝐨̣𝐭𝐭🍰

mé😔

2025-06-21

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play