Lâu đài nhà họ Đồng tọa lạc sâu trong dãy núi Huyết Thạch, nơi mà mặt trăng máu luôn treo lơ lửng như chưa bao giờ tắt. Minh Hằng – trong bộ áo cưới đỏ thẫm – được rước về trong chiếc kiệu máu, giữa tiếng hát rùng rợn và hương trầm hòa lẫn mùi máu khô.
Khi bước chân qua cổng đá khắc lệnh ấn tổ tiên, Minh Hằng không quay đầu lại. Nàng biết, kể từ giây phút đó, đời mình đã rẽ sang một con đường không thể quay về.
Sau lễ rước.
Minh Hằng được đưa đến tẩm điện chính phía Đông lâu đài – nơi dành riêng cho “tân nương chính thức” của dòng họ Đồng. Phía hành lang dẫn vào được thắp bằng các chùm đèn máu, từng ngọn như đang cháy bằng linh hồn chứ không phải dầu.
Một người hầu đứng đợi sẵn – là bà Như, gương mặt có vẻ đã sống lâu trong lâu đài này, ánh mắt không quá tò mò nhưng vẫn giữ sự ân cần.
bà vú
Tiểu thư, tôi là người hầu riêng của cô. Từ giờ, mọi chuyện ăn uống, nghỉ ngơi, y phục... đều do tôi lo liệu. Xin theo tôi, tiểu thư.
Lê Ngọc Minh Hằng
//gật đầu khẽ//
Bà Như đưa nàng tham quan biệt phủ nhà họ Đồng
bà vú
không phải tất cả lâu đài, mà chỉ phần dành riêng cho “tân nương”.
Có khu vườn hoa máu, nơi những đóa hồng đỏ mọc từ phần đất trộn lẫn tro cốt tổ tiên.Có khu hồ tĩnh tâm, nước đen tuyền như đá, nơi phản chiếu chỉ hình bóng của người sống mà không bao giờ phản ánh ma quỷ.
Có phòng thư trai, phòng nhạc lễ, và cả phòng gương ẩn bóng – nơi khi bước vào, mỗi người sẽ thấy một phiên bản của chính mình trong tương lai nếu nuốt lời ước.
Trăng máu treo đầy trời, đỏ như son.
Minh Hằng ở một mình trong phòng, không dám lên giường. Căn phòng quá rộng, quá yên tĩnh, quá lạnh. Cô bước ra ban công, tựa tay vào lan can đá khắc đầu dơi.
Ánh trăng đỏ chiếu lên khuôn mặt nàng – đẹp, buồn, và đơn độc đến nao lòng.
Nàng đứng mãi như thế, tay siết vạt váy, gió lạnh luồn vào lòng bàn tay run run. Trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ
Lê Ngọc Minh Hằng
đây..không phải là nhà
Đúng lúc đó, bước chân vang lên sau lưng
-cộp..cộp..cộp-
Đồng Ánh Quỳnh
Em định đứng đây suốt đêm à? //nhướn mài//
Cô không mặc áo choàng, chỉ đơn giản là một chiếc váy ngủ dài bằng nhung đen, tay áo hơi rũ, cổ áo khẽ xẻ để lộ xương quai xanh tinh tế.
Ánh mắt Quỳnh vẫn như cũ – lạnh lẽo, không cảm xúc, như thể không ai trên thế gian này có thể làm tim cô ấy dao động.
Đồng Ánh Quỳnh
Em vẫn chưa quen đúng chứ?
Lê Ngọc Minh Hằng
Dạ..vâng //siết chặt chiếc váy//
Rồi Quỳnh tiến lại gần, đưa tay… gỡ bàn tay đang nắm váy của Minh Hằng ra, rất chậm rãi, rất khẽ – nhưng đủ khiến cả người Minh Hằng cứng đờ.
Đồng Ánh Quỳnh
Em không cần sợ nơi này đến thế đâu
Lê Ngọc Minh Hằng
Sao..ngài lại tốt với em?
Minh Hằng buột miệng, khẽ hỏi.
Quỳnh hơi nghiêng đầu, ánh trăng vẽ một vệt sáng lên mắt nàng
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi không tốt. Tôi chỉ không muốn tân nương của mình gục trước khi nghi lễ bắt đầu //lạnh lùng//
Họ bước vào phòng.
Quỳnh ngồi lên giường trước, nghiêng người, thản nhiên như thể mọi việc đều đã nằm trong dự tính. Rồi nàng vỗ nhẹ tay lên nệm, không nhìn Hằng nhưng nói:
Đồng Ánh Quỳnh
Lên đây. Ngủ đi. Giường đủ rộng.
Lê Ngọc Minh Hằng
Em..em có thể ngủ ở ghế,hoặc-... //lúng túng//
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi không phải kẻ ép uổng. Nhưng tôi không để tân nương ngủ ở ghế như người hầu.
Lúc này, Minh Hằng mới miễn cưỡng trèo lên giường. Một chiếc gối dài trắng đã được đặt sẵn giữa hai người – chia rõ ranh giới.
Quỳnh nằm nghiêng, lưng quay ra ngoài. Minh Hằng nằm mép bên kia, kéo chăn tới tận cổ.
Bóng đèn nến nhảy múa trên trần, in lên tường hai chiếc bóng người – xa nhưng cùng nằm trên một chiếc giường.
Một lát sau, giọng Quỳnh vọng tới, đều đều:
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi không ngáy. Không đạp chăn. Cũng không mộng du.
Lê Ngọc Minh Hằng
...Em cũng thế. //đáp nhỏ//
Rồi bàn tay của Quỳnh khẽ chạm vào góc chăn bên Minh Hằng, kéo lại cho nàng.
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi không thích đắp mền,em cứ đắp phần nhiều hơn đi
Minh Hằng quay đầu nhìn chiếc gối chắn ở giữa. Một vật đơn giản nhưng lại giống như một “rào chắn lòng tin” rất mỏng, sẵn sàng đổ nếu chỉ cần một nhịp thở mạnh hơn
Tối đó, lần đầu tiên trong đời, nàng ngủ cạnh một ma cà rồng. Nhưng kỳ lạ thay, giấc ngủ ấy… lại dài và sâu hơn bất cứ giấc ngủ nào khi còn ở nhà.
Comments