Gió gào rít giữa rừng rậm um tùm, con đường đất dẫn đến vùng đất mới giờ đây chỉ còn lại vết bánh xe ngập trong bùn lầy và... máu. Tiếng khóc ai oán bị gió nuốt trọn vào màn đêm.
Cả đoàn người - gồm hơn hai mươi hộ gia đình di cư khỏi làng cũ vì hạn hán - đã vĩnh viễn nằm lại nơi đây, xác người nằm chất đống bên xác ngựa, của cải bị vơ vét sạch. Thứ duy nhất còn sống sót, lại là thứ yếu ớt nhất: một cặp vợ chồng đang lẩn trốn sau bụi cây rậm rạp, tay nắm tay, tim đập loạn nhịp.
Người vợ, bụng to vượt mặt, mồ hôi đẫm lưng, đôi môi tái nhợt đang rên lên từng đợt vì cơn chuyển dạ.
Người chồng – Lê Văn Hữu – luống cuống, run rẩy nắm tay vợ, ánh mắt quét ngang màn đêm u ám như chờ mong một phép màu nào đó.
Nhưng… điều họ nhận lại, không phải phép màu.
Mây đen kéo đến từng đợt như một cơn sóng lớn, phủ trùm cả cánh rừng, nuốt chửng ánh trăng cuối cùng trên bầu trời. Một tia sét chói lòa xé toạc không trung, tiếng sấm rền vang dội đánh thức mọi sinh linh, khiến bầy chim đêm giật mình bay tán loạn.
Rồi... là tiếng vỗ cánh. Không phải chim. Là dơi. Hàng trăm, hàng ngàn con dơi đen như mực xuất hiện từ hư vô, xoáy tròn trên đầu hai vợ chồng trong bụi rậm, tạo thành hình xoắn ốc như một cơn lốc ma quái.
Người vợ thét lên. Người chồng chỉ còn biết ôm chặt lấy vợ, nước mắt trào ra.
Và rồi...
Từ giữa tâm lốc dơi, một thân ảnh dần hình thành – cao lớn, choàng áo choàng đen dài quét đất, gương mặt trắng bệch như xác chết, đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục.
Bá tước Đồng – Dracula cuối cùng còn sót lại của dòng họ huyết quỷ Đồng Thị.
Hắn ta không bước, mà như trôi tới. Mỗi bước tiến là một luồng khí lạnh toát tỏa ra quanh mình. Khi hắn cất giọng, cả khu rừng như lặng câm:
Bá tước Đồng
Con mồi nhỏ... Ngươi tưởng có thể trốn khỏi số mệnh sao?
Hữu quỳ sụp xuống, dập đầu giữa bùn đất:
ông Lê Văn Hữu
Xin ngài tha mạng... Xin tha cho vợ con tôi...
Bá tước Đồng nhe nanh cười, tiếng cười như vọng về từ địa ngục:
Bá tước Đồng
Tha? Ha... Vậy thì... đổi điều kiện.
Người đàn ông ngước lên, ánh mắt ứa nước.
Bá tước Đồng
Giao ước sẽ là thế này: nếu đứa trẻ sinh ra là con trai, các ngươi được sống. Nếu là con gái... đến khi nó đủ 18 tuổi, nó sẽ thuộc về ta, trở thành tân nương của nhà họ Đồng, theo đúng lễ nghi của bóng tối. Còn nếu các ngươi nuốt lời... cái chết sẽ đến với từng người trong dòng tộc các ngươi, từng kẻ một.
Nói rồi, hắn vung tay. Một tờ giấy được vẽ bằng máu tươi bay ra, đóng dấu ấn huyết quỷ. Lời nguyền đã lập. Hắn tan biến vào màn đêm, bỏ lại mùi máu tanh và sự chết chóc.
______________
18 năm sau
Ngôi làng nhỏ dưới chân núi giờ đã trở nên phồn thịnh, nhưng bên trong căn nhà gỗ cũ kỹ của dòng họ Lê, sự lo lắng đang nhấn chìm không khí.
Người con gái năm xưa nay đã lớn – Lê Ngọc Minh Hằng, tuổi vừa tròn mười tám, đẹp như một giấc mộng.
Nàng là hoa khôi của làng, ai nhìn cũng mê đắm. Nhưng... cha mẹ nàng chưa một lần để nàng rời xa tầm mắt, không nhận sính lễ, không đồng ý mai mối. Bởi... hôm nay chính là ngày hẹn máu.
Ông Hữu, tóc đã bạc quá nửa, tay run run cầm tờ giấy cũ nát lấy ra từ chiếc hộp gỗ.
Trên tờ giấy, dòng máu đỏ tươi dường như vẫn chưa khô hẳn. Chữ viết bằng máu nổi rực: “Đúng giờ Tý, đêm trăng máu. Rước dâu. Nếu nuốt lời, tuyệt diệt huyết thống.”
Kim đồng hồ gõ nhẹ: 11 giờ đêm…
Minh Hằng đứng trước gương, ánh mắt hoang mang khi thấy cha mẹ mình quỳ trước mặt, rơi nước mắt không dứt.
ông Lê Văn Hữu
Hằng à, con phải đi theo người đó… để cứu cả nhà chúng ta.
Comments