Chương 3: Cái gật đầu sai lầm

mc
mc
Chương 3 được viết bởi mc
Trời hôm nay khá âm u, không mưa, không nắng, chỉ có tiếng gió rít nhẹ qua tai, mang lại nổi u sầu và hiu quạnh. Em bắt đầu rời khỏi căn nhà, đến bệnh viện để làm việc.
Bệnh viện Trung Ương W
Em khoác lên mình chiếc áo blouse trắng tinh khôi, trước ngực còn có thẻ tên riêng của mình, bước vào sảnh chính của bệnh viện.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chào mọi người // cười nhẹ //
Mọi người trong Khoa
Mọi người trong Khoa
Chào em // cười với em //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mọi người một ngày vui vẻ nhé // vẫy tay rời đi //
Mang theo niềm vui vẻ khi đi làm vào một ngày mới. Em vui vẻ, tích cực, hoà đồng cùng mọi người. Tuy chỉ là một cậu bé nhỏ trong Khoa, nhưng em là người có năng lực xuất sắc và tài giỏi nhất, biết bao người ngưỡng mộ.
Tính cách nhỏ nhẹ, trầm lắng, luôn quan tâm mọi người nên ai cũng phải yêu mến và quý trọng em.
Hôm nay cứ như bao ngày, em đến văn phòng của mình, xem lại lịch trình rồi bắt đầu công việc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hmm, cũng không có ca nào khẩn cấp hay nguy hiểm // nhìn hồ sơ //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rồi, đi thôi- // đứng dậy //
Reng reng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hửm?// nghe điện thoại //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📞: Văn phòng của Hoàng Đức Duy xin nghe ạ
Ba Của Duy
Ba Của Duy
📞: Về nhà đi, gia đình có chuyện cần nói với con
Ba Của Duy
Ba Của Duy
📞: Công việc của con ba sẽ nhờ chuyển lại cho bác Liên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📞: Bây giờ ạ?
Ba Của Duy
Ba Của Duy
📞: Ừ, đừng đến muộn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📞: ...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📞: Vâng
Tút..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
.... Chắc lại có chuyện chẳng lành rồi // cởi bỏ áo blouse //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cầm lấy áo khoác rồi bước nhanh ra ngoài //
Mây đen bắt đầu kéo đến, trên bầu trời, những giọt mưa nhỏ li ti rớt tí tách trên con đường. Em đạp ga, phóng nhanh đến căn nhà riêng của họ Hoàng.
Ba của em là một người nghiêm khắc, bảo thủ. "Bán em" cho hắn cũng chỉ vì lợi ích, các lợi nhuận được sản sinh từ em sẽ kéo ông lên trên từ lúc ông còn ở bờ vực thẩm sâu không có đáy. Ông cũng là người đánh đập, ép buộc và rèn luyện em đi theo ngành của gia đình, khiến em chỉ có thể mon men theo đường mòn của rảnh nứt để có thể tồn tại trong gia tộc này.
Dù em có kêu la thảm thiết, bày tỏ sự uất ức đến nhường nào thì đối với ông, em chỉ là một quân cờ nhỏ bé, một chú chim non chỉ biết dựa hơi vào mình để có thể sống sót đến tận bây giờ.
Trước cổng, em ra hiệu cho vệ sĩ, lái xe vào nhà. Vì không mang theo ô, em lê cả người ướt sủng, bước vào căn nhà đầy tráng lệ. Trong em chẳng khác gì một chú chuột nhắt cả.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con.. về rồi // nhìn xung quanh //
Mẹ Của Duy
Mẹ Của Duy
Ôi trời! Lên trên thay đồ đi, kẻo bị ốm // đi lại phía cậu //
Mẹ Của Duy
Mẹ Của Duy
Không đem theo ô à? Sao không báo với mẹ? // dắt Duy vào trong //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không sao ạ // cười //
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Nó lớn rồi, chịu có chút ướt này đã làm sao ? Bà cứ làm quá lên // ngồi sofa nói vọng ra bên ngoài //
Mẹ Của Duy
Mẹ Của Duy
// Nhìn ông rồi lại nhìn em // Thôi, lên thay đồ đi con
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng, con xin phép // cúi đầu rồi lên tầng //
Trở về phòng của mình, em khá ngạc nhiên vì bao ngày mình rời đi, căn phòng vẫn sạch sẽ, ngăn nấp. Có lẽ là mẹ thường xuyên bảo người dọn dẹp hộ em.
Nhìn về phía giường, một bộ quần áo giản dị, được xếp gọn gàng. Em bước đến, cầm bộ quần áo lên rồi bước vào phòng tắm.
Tay và chân em xuất hiện vài vết xước, có lẽ là do tối ngày hôm qua, ly sành cứa nhẹ vào tay em, cả lúc em cố bước đến, vươn tay cầm lấy chiếc nhẫn kết hôn của em và hắn khiến nó bị trầy mà em chẳng hay.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ức-.. đau vãi.. // run người //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nhìn bản thân // Nhiều đến vậy sao-...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thôi tắm nhanh rồi ra ngoài // mặc đồ //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nhìn mình trong gương // ...?
Chẳng còn nét hồng hào, trắng mịn nữa. Giờ đây, em chỉ còn làn dạ nhợt nhạt, quần thâm mắt trở nên rõ ràng hơn, khoé mắt còn động lại giọt nước nhẹ trong như vừa mới khóc.
Em khá ngạc nhiên, chỉ sau vài ngày thôi mà em đã trở thành bộ dạng như này, liệu những ngày sau, em có hoá thành thứ khác không ?
Dẹp bỏ suy nghĩ, bước ra ngoài, em lau khô tóc rồi bước xuống sảnh chính của căn nhà. Nơi có ba và mẹ đang đợi em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con xuống rồi-...
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Ngồi đi // giọng lạnh rồi liếc em //
Mẹ Của Duy
Mẹ Của Duy
Cái ông này ! // đánh nhẹ vai ông //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngồi xuống // ba kêu con về có chuyện gì ?
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Chuyện của con và Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hửm-..!!! // ngẩng mặt nhìn ông //
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Hào kể cho ba hết rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// siết chặt tay //
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Duy này, ba biết là con đang trong tình trạng khó khăn
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Nhưng mà...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ý ba là-..?
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Gia đình mình đang trong tình trạng cùng cực, không chốn nương thân
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Quang Anh là người kéo gia đình mình vực dậy, con vì chúng ta mà nhẫn nhịn, được chứ ? // nhìn em //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
N-nhẫn nhịn..?
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Ta biết, có lẽ sẽ là điều khó với con
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Nhưng nếu không làm vậy, ta sẽ phá sản mất
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Đức Duy, suy nghĩ cho mọi thứ đi
Mẹ Của Duy
Mẹ Của Duy
Con cứ từ từ suy nghĩ nhé, nếu không được, nói lại với ba mẹ
Mẹ Của Duy
Mẹ Của Duy
Ba mẹ không bắt ép
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con-...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cúi mặt //
Nhìn vào thái độ của em, đồng tử ông co lại, nhíu mày nhìn em. Lên giọng cao, khẽ nói.
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Đức Duy à-
Mẹ Của Duy
Mẹ Của Duy
Trời cũng tối rồi, hay là con ở với ba mẹ một hôm nhé ? // liếc nhìn ông //
Mẹ Của Duy
Mẹ Của Duy
Được không, Đức Duy ? // e dè nhìn em //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Mọi thứ là vì công ty, ba mẹ.... và cả bản thân mình..*
Em suy nghĩ, nếu em từ chối, mọi thứ trong gia đình sẽ lại rối tung lên, em lại gánh chịu mọi thứ. Nên cho dù không muốn, cuộc sống cũng chẳng cho em lựa chọn, và rồi em đưa ra quyết định...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thôi ạ, con còn phải về, con đi, nhà không ai trông coi ạ // cười nhẹ với bà //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con xin phép, ba, mẹ con về // đứng dậy //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn chuyện lúc nãy, con đồng ý
Ba Của Duy
Ba Của Duy
// sáng mắt //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng lúc con khổ đau nhất, con chỉ hy vọng rằng...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba với mẹ sẽ luôn xuất hiện và ở bên cạnh con // nhìn vào mắt ông //
Ba Của Duy
Ba Của Duy
Ừm.. // né tránh ánh mắt em //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế thôi, con xin phép, con về // rời đi //
Em rời khỏi nhà mang theo "đám mây đen" nặng trĩu. Chắc có lẽ ông trời không cho em lựa chọn, chỉ có thể theo lói mòn tối tâm loé lên tia sáng nhỏ đi hết quảng đường còn lại.
End
Hot

Comments

^•°Bòo ieuu°•^

^•°Bòo ieuu°•^

uchuchu thw thw, ly hon ii về day voiii emmm

2025-07-06

0

^•°Bòo ieuu°•^

^•°Bòo ieuu°•^

ly sành là ly nào zay bbi=))

2025-07-06

1

H🌷

H🌷

Nhìn vào trong gương em thấy em khác đi đôi phần một phần vì em lâu nay dành hết yêu thương như ko là chính em…

2025-06-29

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play