Em là Đức Duy - một bác sĩ chuyên khoa nội. Nhưng cái danh ấy chẳng có nghĩa lý gì sau khi em quyết định đặt bút ký vào bản hợp đồng hôn nhân với Quang Anh – người đàn ông lạnh hơn cả kim loại.
Hắn là giám đốc một tập đoàn lớn, nổi tiếng là tàn nhẫn trong kinh doanh. Còn trong tình cảm? Hắn hoàn toàn không có!
Hôn nhân của họ là sự đánh đổi, hắn cần em để che mắt cổ đông. Em cần hắn để cứu bệnh viện đang trên đà phá sản.
Em nhớ rõ buổi sáng hôm ấy – ngày đặt bút ký hợp đồng.
Nguyễn Quang Anh
Không ràng buộc cảm xúc
Nguyễn Quang Anh
Không có chuyện ghen tuông
Nguyễn Quang Anh
Em chỉ cần làm tròn vai trò vợ hợp pháp//Nhìn em qua lớp kính mỏng//
Hoàng Đức Duy
Tôi hiểu//nắm chặt cây bút//
Hoàng Đức Duy
Tôi cũng không cần anh yêu tôi, tôi chỉ cần anh giữ đúng lời hứa!//Tim khẽ nhói lên//
Nguyễn Quang Anh
Em ngây thơ thật đấy, bác sĩ nhỏ. Đây không phải là phim tình cảm. Tôi không bao giờ yêu người như em
Vừa dứt lời, hắn bật cười, một nụ cười méo nó rồi quay lưng rời đi.
Không khí im bặt, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc giữa những giọt mưa rơi lả chã..
.....
____________
Lễ cưới được tổ chức không lâu sau đó, tổ chức gấp gáp trong một khách sạn 5 sao.
Không nhẫn, không hoa, không có cha mẹ em, cũng chẳng có người thân hắn và cũng chẳng có tình cảm nào ở đây..
Chỉ có ký giả, truyền thông – để chứng minh với thiên hạ rằng hắn là người đã "ổn định hôn nhân".
Mọi thứ đã ổn định, em và hắn rời khỏi lễ cưới, bỗng...em hỏi nhỏ!
Hoàng Đức Duy
Anh sẽ về nhà chứ?
Nguyễn Quang Anh
Tôi còn việc, em cứ về trước đi!
.....
____________
Ngày đầu tiên về nhà mới, em dọn dẹp, nấu ăn, chuẩn bị mọi thứ chu toàn.
Hoàng Đức Duy
Phù-...xong rồi//phủi tay//
Hắn bước vào nhà lúc 11 giờ đêm, toàn thân hắn nồng nặc mùi rượu, nước hoa phụ nữ và trên vạt áo còn có vệt môi mỏng được tô qua bởi lớp son đỏ hồng.
Hoàng Đức Duy
Anh ăn chút gì nhé? Tôi có nấu canh rong biển anh thích-..
Nguyễn Quang Anh
Câm miệng!!
Nguyễn Quang Anh
Đừng giả vờ chu đáo. Đây là nhà tôi, không phải bệnh viện
Nguyễn Quang Anh
//Đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa//
Duy đặt muôi xuống bếp, bàn tay run run. Canh em nấu đã nguội. Mùi rong biển không còn thơm, mà nồng nặc mùi cô đơn.
Em bước đến cửa phòng ngủ, do dự vài giây rồi giơ tay lên gõ nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh...Anh có đó không..?
Hoàng Đức Duy
Tôi xin lỗi đã làm anh giận..Nhưng tôi chỉ muốn anh ăn chút gì đó thôi-..
Im lặng, không tiếng đáp!
Hoàng Đức Duy
Quang Anh..
Nguyễn Quang Anh
BIẾN ĐI!
Tiếng hét vang vọng khắp căn nhà, dội thẳng vào tim em..
Nguyễn Quang Anh
Đừng đứng ngoài đó than thở như mấy bệnh nhân yếu đuối. Tôi không cần loại người như cậu!
Rồi một tiếng "bịch".. có lẽ là gối hay sách bị ném vào cửa, vang lên.
Hoàng Đức Duy
//Giật mình lùi lại//
Nước mắt chảy thành vệt..
Em quay lại phòng khách, ôm gối ngồi trên ghế sofa.
____________
Từ hôm đó, ác mộng mới thật sự ập tới...
Phòng khách rộng lớn, đèn chùm sáng choang, nhưng lạnh ngắt như nghĩa địa.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh..anh về rồi, tôi có chuẩn bị cho anh ly sữa, anh uống đi cho đỡ mệt..
Comments
iu cạp cạp🐑⚡
đúng như lời hứa tui đến ủng hộ truyện bà rủi đây
2025-06-30
1
duwys
Từ bên tiktok quaaa nòoo
2025-06-28
2
🦦🐑Ivelle🦦🐑
Xin chúc mừng bt mc đã bị lừa !!
2025-06-28
1