[ RhyCap ] Đặc Quyền Của Riêng Em?!
#4 Tay Anh Là Của Em
tgia 🐟🐟
Đụ af..................
Cơn mưa đầu mùa rơi lách tách trên mái hiên, để lại vệt nước lấp lánh trên ô cửa kính. Quang Anh ngồi lặng lẽ trong phòng khách, hai chân co lên ghế, cằm tựa trên đầu gối, ánh mắt dán chặt ra ngoài sân. Hôm nay trời u ám, và lòng cậu cũng thế.
Nguyễn Quang Anh
Chị ơi ba chưa về ạ? / anh hỏi chị giúp việc, giọng nhỏ như sợ làm vỡ đi không khí đang trầm lại /
???
Giúp việc : Đúng rồi, ba em nói đang trên đường đón bé Duy. Chắc kẹt mưa một chút.
Quang Anh khẽ gật đầu, rồi lại quay nhìn ra cửa sổ. Bàn tay cậu vô thức mân mê sợi dây chuyền có hình mặt gấu nhỏ – món quà sinh nhật mà Duy tặng cậu bằng tiền tiết kiệm từ lon heo đất.
Nguyễn Quang Anh
Chút nữa là gặp em rồi / anh tự nhủ /
Tiếng chuông cổng vang lên làm tim Quang Anh khẽ thắt lại. Anh bật dậy, chạy nhanh ra ngoài hiên. Bên ngoài, Đức Duy đang bước vào cổng, tay ôm chặt con gấu bông ướt sũng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che lấp gần nửa bởi chiếc áo mưa màu vàng chanh.
Hoàng Đức Duy
Anh ơi! / Duy reo lên khi thấy Quang Anh /
Quang Anh nhoẻn miệng cười, giọng pha chút trách móc:
Nguyễn Quang Anh
Sao ướt vậy? Mặc áo mưa mà không cài nút hả?
Hoàng Đức Duy
/ Duy chun mũi / Em quên…
Cậu bé vẫn đang run nhè nhẹ. Quang Anh cúi xuống, cởi dép cho em, rồi nắm lấy tay kéo vào nhà.
Nguyễn Quang Anh
Tay em lạnh quá nè. / Quang Anh nhăn mặt /
Hoàng Đức Duy
Chắc tại trời mưa lạnh á.
Nguyễn Quang Anh
Đưa tay anh.
Quang Anh không nói gì thêm, anh nắm lấy tay em áp vào má mình, ủ cho ấm. Lúc ấy, trong đầu anh chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ biết một điều duy nhất: anh không muốn tay Duy bị lạnh.
Nguyễn Quang Anh
Lần sau phải giữ ấm nghe chưa. Tay em là của anh, không được để lạnh.
Hoàng Đức Duy
/ tròn mắt / Ủa? Tay em chứ bộ, sao lại là của anh?
Hoàng Đức Duy
Vậy… em cũng có tay của anh luôn hả?
Nguyễn Quang Anh
/ Quang Anh mỉm cười / Nếu em muốn.
Duy ngập ngừng một lúc rồi gật gật, miệng cười đến sáng rỡ.
Hoàng Đức Duy
Vậy em muốn tay anh là của em luôn!
Nguyễn Quang Anh
Chốt đơn. / Quang Anh chạm trán em như một lời cam kết trẻ con /
Tối đó, sau bữa cơm, Quang Anh đang ngồi học bài thì Duy lò dò vào phòng. Cậu ôm theo gấu bông, mắt chớp chớp.
*Not nhỏ : Duy đã chuyển qu phòng mới sau 2 tuần ngủ với Quangg Anh r nha.
* Quang Anh : Quang Anh / Cậu / Anh
Đức Duy : Duy / em
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh…
Hoàng Đức Duy
Cho em nằm chung nha? Ngoài kia mưa lớn quá.
Nguyễn Quang Anh
Lên đây. / cậu nhích sang một bên /
Duy chui vào chăn, áp sát vào anh trai mình, hơi ấm lan ra từ từ.
Hoàng Đức Duy
Anh có ghét em không?
Nguyễn Quang Anh
Sao lại ghét?
Hoàng Đức Duy
Vì em hay quên, hay làm anh lo.
Quang Anh quay sang, đưa tay vuốt tóc em:
Nguyễn Quang Anh
Anh không bao giờ ghét em. Em là em trai của anh. Là người quan trọng nhất.
Hoàng Đức Duy
Em cũng vậy. Em thích nhất là nắm tay anh. Ở trường không ai dám nắm tay em như vậy đâu.
Nguyễn Quang Anh
Sao lại không?
Hoàng Đức Duy
Tại em không thích người lạ đụng vào em.
Nguyễn Quang Anh
/ Quang Anh bật cười / Giống anh rồi.
Nguyễn Quang Anh
Anh cũng chỉ thích em chạm vào anh thôi.
Duy cười khúc khích, rồi nhẹ nhàng luồn tay vào tay Quang Anh, xiết chặt.
Hoàng Đức Duy
Tay anh là của em…
Nguyễn Quang Anh
Và tay em là của anh.
Hai cậu bé thì thầm, như đang nói ra điều bí mật thiêng liêng nhất của riêng mình.
Sáng hôm sau, khi mẹ bước vào phòng, bà bắt gặp hai đứa trẻ ngủ say, tay vẫn nắm lấy nhau. Quang Anh nằm nghiêng, một tay ôm lấy em trai. Duy ngủ ngoan, gấu bông rớt bên cạnh, nhưng bàn tay vẫn giữ chặt tay anh trai, như thể chỉ cần buông ra là thế giới sẽ tan biến.
Bà mỉm cười, khẽ kéo chăn lên cho cả hai
Lê Thị Kiều Diễm
Thằng Quang Anh này… từ hồi nhận thằng Duy về, cứ như biến thành người khác. / bà nói nhỏ với ba /
Nguyễn Quang Minh
Ừ. Nó thương em lắm. Lúc đầu anh cũng bất ngờ.
Lê Thị Kiều Diễm
Anh nghĩ tụi nhỏ gắn bó vậy có sao không?
Nguyễn Quang Minh
Không sao. Miễn chúng hạnh phúc và biết yêu thương nhau.
Từ hôm đó, mọi người trong nhà đều biết: bàn tay Duy luôn thuộc về Quang Anh.
Dù là trong những buổi đi siêu thị, trong lễ hội trường học, hay trong công viên đông người – Duy luôn nắm lấy tay anh. Và Quang Anh cũng chẳng bao giờ rút ra, thậm chí còn chủ động chìa tay trước.
Lúc ấy cả hai chưa hiểu vì sao lại cần nhau đến thế.
Khi nắm tay nhau, cả thế giới trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Comments
𝐀'𝐧𝐡 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐭ꪆৎ
ma can lắm một Quang Anh trong đờiii
2025-07-01
2
𝐀'𝐧𝐡 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐭ꪆৎ
hay nhưng tác giả lười ra chap quài àaa!
2025-07-01
1
Hanii⚡️🐑
toii cần lw 1 ng như QA
2025-07-04
1