Cậu bị dắt ra ngoài lần đầu sau nhiều ngày. Hắn nói muốn thay đổi không khí. Cậu ngồi yên trên ghế sofa của căn biệt thự nằm giữa rừng, đôi tay vẫn bị khoá bằng vòng điện tử. Tivi không bắt sóng. Mạng không có. Nhưng cửa chính mở.
Một giọng nói vang lên từ hành lang.
Jeff
(Đặt túi đồ lên bàn) Mày nhờ tao mua mấy thứ này à?
Cậu ngẩng lên. Một người đàn ông cao lớn, gương mặt góc cạnh, ánh mắt thông minh và bất ngờ dịu dàng. Không giống hắn. Không có điên loạn trong ánh nhìn ấy.
Jeff quay sang nhìn cậu. Ánh mắt sững lại một giây. Rồi anh ta cười nhẹ.
Jeff
(Tựa tay vào thành ghế) Mày lại giấu người trong nhà? Đây là ai?
First
Người yêu tao. Mắt đẹp đúng không?
KhaoTung
(Thì thầm) Cứu em… làm ơn.
Jeff khựng lại. Nhưng không đáp. Chỉ liếc qua cổ tay cậu, thấy vòng điện tử, thấy ánh mắt sợ hãi.
Cậu biết. Anh ta nhận ra.
First
(Quàng tay ôm lấy cậu) Em đang đóng kịch gì đấy, hả?
Jeff không nói gì. Chỉ gật đầu, quay vào bếp.
Ba đêm sau, Jeff lén để lại một mảnh giấy nhỏ trong gối cậu.
“Nếu muốn thoát, chứng minh là em đáng để anh cứu.”
Cậu hiểu. Đây không phải lòng tốt. Đây là điều kiện.
Từ hôm đó, cậu thay đổi. Cậu dịu dàng hơn, nói cười nhiều hơn khi Jeff xuất hiện. Cậu giả vờ yếu đuối, vô hại, mong manh.
Một đêm, khi hắn ngủ say vì uống thuốc, cậu lén mở cửa phòng khách.
Jeff đang ngồi hút thuốc bên cửa sổ.
Cậu tiến lại gần, ngồi xuống, ánh mắt đượm buồn.
KhaoTung
Anh nghĩ… em đáng được sống không?
Jeff
(Thở khói) Em không yêu nó à?
KhaoTung
Chưa từng.
Cậu nắm lấy tay anh ta. Ánh mắt van nài. Giọng run nhẹ.
KhaoTung
Nếu em thuộc về anh thì… anh có cứu em không?
Jeff không trả lời. Chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt đã gầy rộc, ánh mắt đã tắt lửa.
Jeff
(Đặt tay lên má cậu) Anh không chắc em nên ra khỏi đây… hay anh nên kéo em xuống sâu hơn.
_______________
Jeff nhét chiếc chìa khoá nhỏ vào tay cậu khi hắn vào phòng tắm. Không một lời dặn dò. Không hứa hẹn. Chỉ là một chìa khoá và một ánh mắt rất sâu, rất khó đọc.
Tối đó, cậu nằm cạnh hắn, lưng áp vào ngực, tim đập loạn. Tay vẫn nắm chặt chìa khoá giấu dưới gối.
Hắn ngủ. Cậu mở khoá vòng điện tử. Nhẹ như thở.
Cửa sau căn biệt thự mở. Không báo động. Không ai đứng gác.
Jeff đang chờ ngoài xe. Xe nổ máy ngay khi cậu nhảy vào. Cậu quay đầu lại. Hắn chưa tỉnh. Không có tiếng gọi nào.
Jeff
(Ánh mắt không rời đường) Từ giờ, em là của anh.
KhaoTung
Anh đang cứu em hay đang thay nó nhốt em?
Jeff
Câu đó... để sau khi em ngủ dậy rồi hỏi.
Họ rời khỏi rừng. Cậu không nhớ nổi bao nhiêu khúc cua, bao nhiêu giờ đã trôi. Chỉ nhớ hơi lạnh, nhớ bàn tay Jeff đặt lên đùi cậu khi xe dừng lại.
Một căn hộ cao tầng. Cửa khoá vân tay. Camera ẩn.
Jeff
(Đặt tay lên cổ cậu) Không có nó ở đây. Nhưng đừng nghĩ em tự do.
KhaoTung
Anh muốn gì?
Jeff
Cơ thể em. Và sự ngoan ngoãn.
Cậu bật cười. Mệt đến mức không còn nước mắt.
KhaoTung
Em đổi lồng. Không phải được cứu.
Jeff
Ít nhất, lồng này có cửa sổ.
Jeff ôm cậu từ phía sau. Hơi thở nóng rực bên cổ.
Jeff
(Thì thầm) Và nếu em ngoan... anh sẽ không cần phải trói em lại như nó đã làm.
Cậu nhắm mắt. Không biết nên van xin hay im lặng. Trong đầu chỉ còn một câu lặp đi lặp lại: “Mình chưa từng được yêu, chỉ từng bị sở hữu.”
Comments