[RhyCap]- Nhà Vua Đơn Độc

[RhyCap]- Nhà Vua Đơn Độc

Chương 1 : Tiệc Định Hôn

Hà Nội, năm 1000
Trời vừa mới hửng sáng. Trong lòng Kinh kỳ, màn sương mỏng vẫn còn phủ trên mái ngói cổ kính của những ngôi nhà xưa.
Phủ nhà họ Nguyễn là một trong những dòng tộc danh giá nhất triều đình. Nó rộng lớn như một toà thành u tịch, bề thế nằm ngay bên sườn hồ Tây.
Đêm Hà Nội tháng Mười, gió se lạnh trườn qua từng mái ngói rêu phong của khu phố cổ, lẩn khuất vào lòng người những nỗi niềm không ai gọi thành tên.
Tại biệt phủ họ Nguyễn, gia tộc danh giá bậc nhất chốn kinh thành đang đèn hoa sáng rực, tiếng nhạc cổ vang lên du dương giữa tiếng cười nói đầy vẻ phô trương của quan lại và phú hộ khắp nơi đổ về.
Giữa chốn đông vui xì xào, lại có Nguyễn Quang Anh. Cậu cả nhà họ Nguyễn đang ngồi tựa lưng vào thành ghế bành, bộ áo the đen bóng vắt lệch một bên vai, tay cầm chén rượu sứ men lam, miệng nở nụ cười lười biếng.
Ai nhìn vào cũng chỉ thấy một kẻ công tử lêu lổng, phóng đãng, rượu chè không ngày ngừng.
Quản gia
Quản gia
Tiệc đính hôn nhà chúng ta mà cậu không chịu ra mặt thì coi sao được?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// lười nhác //
Quang Anh chép miệng, lại rót thêm rượu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có ra rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mời rượu đầy đủ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Kính người này, người kia. Chỉ là chưa… chào ‘vị hôn phu’ thôi.
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
// nhíu mày //
Ánh mắt ông Nguyễn - cha hắn tối lại, tay ông siết chặt nhưng rồi lại nén xuống
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Con đừng để cha phải nói lại lần nữa.
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Cậu trai đó là Hoàng Đức Duy, con trai của Hoàng đại nhân.
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Chăm chỉ, học rộng hiểu sâu, lễ nghĩa đầy đủ. Cũng là vì con… mà cha đã phải hạ mình ngỏ lời cưới hỏi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng là vì cha muốn trị cái tật ‘ăn chơi’ của con mà cưới người ta về.
Quang Anh ngắt lời, mắt sắc lại, giọng trầm xuống.
Ông Nguyễn nhìn Quang Anh, không đáp.
Im lặng luôn là vũ khí của người làm lớn. Nhưng đêm nay, im lặng lại mang theo sự nặng nề như ngàn tảng đá đè lên lồng ngực người cha.
...
Cùng lúc đó, tại khu sau phủ họ Nguyễn, nơi khách được sắp xếp nghỉ ngơi.
Hoàng Đức Duy đứng trước gương chỉnh lại cổ áo dài lam nhạt. Đôi mắt đen thẫm soi bóng gương đồng mờ xỉn, phản chiếu hình ảnh một gương mặt thanh tú nhưng lạnh lẽo đến lạ.
Không phải ai bị ép cưới cũng giữ được vẻ bình tĩnh ấy. Nhưng cậu thì khác.
Tiểu Đồng - hầu hạ
Tiểu Đồng - hầu hạ
// bước vào phòng //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hửm?
Tiểu Đồng - hầu hạ
Tiểu Đồng - hầu hạ
// Cúi đầu //
Tiểu Đồng - hầu hạ
Tiểu Đồng - hầu hạ
Thưa cậu… ông có nhắn lại. Nếu tiệc xong rồi, xin cậu đến thư phòng gặp riêng người.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// cười nhạt //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gặp để dặn dò cách làm con dâu nhà quyền quý à?
Tiểu Đồng - hầu hạ
Tiểu Đồng - hầu hạ
// lúng túng, cúi đầu sâu hơn //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thôi, không trách người sai bảo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi cứ báo lại, ta sẽ đến ngay.
Tiểu Đồng - hầu hạ
Tiểu Đồng - hầu hạ
Vâng ạ
...
- Thư phòng họ Nguyễn.
Trong căn phòng đầy mùi trầm cũ kỹ, ánh sáng mờ hắt lên từ ngọn đèn dầu tạo ra những chiếc bóng chập chờn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// bước vào, khẽ cúi chào //
Đức Duy bước vào, khẽ cúi chào cha mình – Hoàng đại nhân đang ngồi đối diện ông Nguyễn.
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Cậu ngồi đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// gật đầu //
Đức Duy ngồi xuống, lưng thẳng, ánh mắt quét qua từng bức thư họa treo tường, từng cây bút trên giá mực, đến cả cây trâm bằng ngọc giấu trong lồng bàn thờ tổ tiên.
Ông Hoàng
Ông Hoàng
// thở ra //
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Duy à.
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Gia đình ta đang mắc nợ triều đình một số khoản, cả tiền lẫn lòng trung.
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Nếu con có thể giúp cha gỡ rối… lần này, coi như… là một ân huệ lớn.
Đức Duy nhìn cha mình, môi lại cười nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn nếu con không đồng ý, thì con là đứa bất hiếu?
Ông Hoàng
Ông Hoàng
...
Ông Hoàng im lặng không nói gì.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con hiểu rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu chuyện này giúp cha an toàn, con sẽ làm.
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
// Cười //
Ông Nguyễn cười hài lòng, tay rót một chén trà.
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
// đưa trà cho Duy //
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Cậu Duy.
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Kể từ đêm nay, cậu là người nhà họ Nguyễn rồi.
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Mong cậu sống tốt trong mái nhà này.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Đức Duy nhận lấy trà, cụp mắt, không nói gì. Bóng cậu kéo dài dưới ánh đèn, mỏng manh như sắp bị nuốt chửng.
_______
Đêm tàn, tiệc tàn.
Nguyễn Quang Anh đứng trên mái ngói phủ nhà, nơi gió lạnh hơn mọi góc đất.
Hắn một tay nâng rượu, một tay cầm điếu thuốc cháy dở, mắt nhìn trăng.
Phía dưới là cánh cửa phòng nơi Đức Duy được sắp xếp nghỉ tạm đóng chặt, ánh sáng mờ lọt qua khe cửa, lay động như đôi mắt chưa yên ngủ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// cười khẩy //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy… mày nghĩ bước chân vào nhà tao là thiên đường à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không, là địa ngục đấy.
Quang Anh nhếch môi, như vừa phát hiện được thứ thú vị.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao sẽ chờ xem… mày có sống nổi trong địa ngục này không.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play