[RhyCap]- Nhà Vua Đơn Độc
Chương 5: Ký Danh Trên Tấm Bài Vỡ.
Căn phòng phía Tây chìm trong ánh sáng leo lét của ngọn nến sáp ong.
Hoàng Đức Duy ngồi trước bàn, tay cầm mảnh gỗ nhỏ tìm thấy sau bức tường thư phòng đêm qua.
Gió bên ngoài thổi nhẹ, khe cửa khẽ rung, tạo nên thứ âm thanh lạch cạch khô khốc như tiếng ai đó gõ đều lên mặt quan tài cũ.
Hoàng Đức Duy
Mảnh gỗ này từng là một phần của một tấm bài vị.
Hoàng Đức Duy
Điều này cũng không khó đoán.
Hoàng Đức Duy
// nhìn chăm chăm vào mảnh gỗ //
Hoàng Đức Duy
Vẫn còn nguyên vết khắc ở chân.
Duy nhìn kỹ tấm bài vị thì phát hiện bên trên có một đường nét chữ.
Hoàng Đức Duy
Trông giống chữ Hán Cổ.
Hoàng Đức Duy
Nhưng lại bị cạo mờ?
Duy cẩn thận nghiêng nghiêng mảnh gỗ dưới ánh nến.
Từ phần khắc còn sót lại, cậu có thể đọc được nửa tên.
Cậu cầm bút cẩn thận ghi chép cái tên lại. Nhưng tay lại không kiềm được mà có chút run.
Không phải vì cậu sợ, mà là vì cậu biết một cái tên từng tồn tại rồi bị xóa đi, chưa bao giờ là chuyện đơn giản trong những gia tộc quyền quý.
Sáng hôm sau ở thư viện phủ Nguyễn.
Quản gia
Chào cậu hai ạ // cúi người //
Quản gia
Cậu hai đang tìm gì thế ạ?
Hoàng Đức Duy
À, tôi muốn tìm cha Nguyễn có tí việc ấy.
Quản gia
À ông lớn đang nói chuyện với Lý tổng quản trong phòng ấy ạ.
Quản gia
Hay để tôi đi báo lại với ông lớn?
Hoàng Đức Duy
K-không cần đâu
Hoàng Đức Duy
Thật ra cũng không phải việc gì quan trọng lắm.
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ muốn đọc sách chính luật nên muốn xin phép dùng thư viện chính ấy mà.
Quản gia
Vậy để tôi đi hỏi ông Nguyễn cho cậu.
Hoàng Đức Duy
A-không cần, không cần.
Hoàng Đức Duy
Ông thử nghĩ xem nhá.
Hoàng Đức Duy
Có mỗi việc mượn sách bé tí tẹo mà cũng chạy vào giữa lúc ông lớn đang bàn chuyện như thế thì cậu nghĩ có nên không?
Quản gia
Hình như cũng không nên lắm.
Hoàng Đức Duy
Đấy thấy chưa!
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ vào mượn có quyển sách thôi mà lỡ làm tụt hứng bàn việc của ông lớn thì chúng ta toi cả cặp.
Quản gia
Thế bây giờ sao ạ?
Hoàng Đức Duy
Eo, đơn giản.
Hoàng Đức Duy
Bây giờ tôi mượn sách trước, bởi buổi chiều tôi còn buổi học quy tắc nữa nên không đi được.
Hoàng Đức Duy
Bây giờ tôi đi mượn sách trước.
Hoàng Đức Duy
Còn ông là ông đứng ở đây, canh nào mà ông lớn nói chuyện xong thì báo lại với ông lớn.
Quản gia
Vậy có ổn hong ạ?
Hoàng Đức Duy
Sao lại không?
Hoàng Đức Duy
Tôi mượn có cuốn sách, chẳng lẽ ý cậu là ông lớn là người hẹp hòi đến cuốn sách cũng không cho ai mượn?
Quản gia
Tôi nói thật mà!!
Hoàng Đức Duy
Thôi được rồi.
Hoàng Đức Duy
Vậy giờ cậu đứng đây canh nha.
Hoàng Đức Duy
Nhớ là báo vừa lúc xong nha!
Quản gia
Vâng, tôi biết rồi ạ!
Hoàng Đức Duy
" Dễ lừa như an ăn bánh "
Thế là vài ba câu mà Duy viện cớ “muốn đọc sách chính luật” đã có thể lừa tên quản gia để được dùng tạm thư viện chính. Nơi chứa gia phả và ghi chép ba đời của gia tộc.
Lý tổng quản khi nghe tin ấy từ người hầu đã có chút nhíu mày.
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
// phẩy tay //
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Cứ để cậu ta xem.
Ông Nguyễn - Quan Đại học sĩ
Thứ được ghi thì không có gì đáng sợ, thứ không ghi mới đáng sợ.
Duy đi thẳng tới giá sách cuối cùng. Nơi chứa những bản gia phả xưa nhất.
Hoàng Đức Duy
Nhà gì lắm lịch sử thế không biết.
Tay lướt qua từng gáy sách bọc gấm, cuối cùng cậu rút ra một cuốn sổ da đã ố vàng ở hàng cuối cùng.
Cậu lật từng trang sách. Đến khi mở đến trang thứ ba mươi, mắt Duy dừng lại.
Hàng tên được khắc bằng mực tà.
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Văn Tuấn, trưởng tử đời thứ mười ba.
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Văn Thông, thứ tử.
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Văn T-...
Ở dòng thứ ba, tên bị gạch chéo, mực thì loang. Trên nét gạch còn mờ, có một chữ rất mảnh như bị ai cố tình viết đè lên.
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Văn Tân?
Nguyễn Văn Tân. Cái tên không tồn tại trong bất kỳ lời kể nào cậu từng nghe từ khi bước chân vào đây.
Hoàng Đức Duy
" Nguyễn Văn Tân rốt cuộc là ai? "
Hoàng Đức Duy
" Phải có lý do gì thì cái tên ấy mới bị rạch chứ? "
Đúng lúc Duy đang mãi nghĩ về cái tên bị gạch khỏi gia phả thì Quang Anh đột ngột xuất hiện trong thư viện.
Anh tay cầm quạt giấy, gõ nhẹ lên gáy sách.
Nguyễn Quang Anh
Cậu tra gia phả nhà tôi từ sáng đến giờ mệt chưa?
Hoàng Đức Duy
// mắt đọc sách //
Hoàng Đức Duy
Tôi thích lịch sử.
Hoàng Đức Duy
Mà nhà cậu cả thì quá nhiều lịch sử bị lấp.
Quang Anh ngồi xuống ghế đối diện, khoanh tay, ánh mắt nửa đùa nửa dò xét.
Nguyễn Quang Anh
Cậu đang tìm gì, Hoàng Đức Duy?
Duy ngước lên, nhìn thẳng vào Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Một cái tên.
Nguyễn Quang Anh
Chẳng hạn?
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Văn Tân.
Nguyễn Quang Anh
// khựng //
Hoàng Đức Duy
Cậu có biết không?
Quang Anh thoáng có chút khựng lại. Nhưng rồi hắn lại cười khẩy, bình thản gấp quạt.
Nguyễn Quang Anh
Không biết.
Nguyễn Quang Anh
Có một luật bất thành văn trong nhà này.
Quang Anh ngồi dựa lưng ra sau, giọng chậm rãi.
Nguyễn Quang Anh
Những cái tên bị xóa đi, thì tuyệt đối không được phép nhắc lại.
Nguyễn Quang Anh
Dù cậu có đào từ mộ ra cũng không ai kể.
Hoàng Đức Duy
Vậy nếu tôi vẫn muốn biết?
Nguyễn Quang Anh
Thì cậu phải đào sâu hơn.
Nguyễn Quang Anh
Đào đến tầng thứ hai của phủ này. Nơi không ai dám bước xuống.
Đêm xuống. Khu cấm địa phía sau hậu viện.
Nơi mà mấy thập kỉ qua luôn bị niêm phong, nơi mà kẻ hầu trong nhà có đi qua cũng không dám nhìn thẳng.
Từng có lời đồn rằng, dưới lớp nền đá hoa cương ấy, là một hầm mộ cũ của đời thứ mười, sau bị lấp đi do… “xui rủi” và không ai được vào.
Nhưng đêm nay, nơi đó xuất hiện một cái bóng.
Hoàng Đức Duy
// rón rén //
Duy bước thật nhẹ. Trong tay là một chiếc đèn lồng giấy và cuốn gia phả đã chép tay.
Cánh cửa đá bị niêm phong bằng dây đồng đen.
Hoàng Đức Duy
" Dây bị đứt rồi? "
Hoàng Đức Duy
" Có ai đó từng vào đây trước? "
Bỏ qua những nghi ngờ, Đức Duy lặng lẽ chui qua khe hở để vào bên trong.
Ánh đèn rọi vào lối đi chật hẹp, rêu mốc và vết nứt loang lổ.
Duy bước đi từ từ vào sâu bên trong.
Đi đến cuối hầm, ở phía cuối lại có một bàn thờ cũ?
Hoàng Đức Duy
Sao lại có bàn thờ ở đây?
Bàn thờ cũ không hương khói nhưng có một bức tượng nhỏ bằng gỗ lim bị vỡ nửa mặt. Dưới chân tượng, là một tấm bài vị bị lật ngược.
Hoàng Đức Duy
// cúi người lật nó lên //
Dưới lớp bụi, tấm bài vị khắc ba chữ bằng mực đen đã mờ.
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Văn Tân...
Âm thanh bước chân vang lên từ phía sau.
Cúi cùng dừng lại ở phía sau Duy.
Hoàng Đức Duy
// quay đầu lại //
Cánh cửa đá đã đóng, một bóng người đứng đó.
Giọng nói vang lên không bình tĩnh, không bất ngờ và lạnh lùng.
Nguyễn Quang Anh
Cậu đang làm điều không nên làm đấy.
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy à.
Comments
a...agh~ um...ahn~
tên tía t
2025-06-25
0