Chương 5: Một Nửa Không Còn

[12:27 PM – Nhà vệ sinh phía sau nhà]
Mùi kim loại tanh nồng xộc lên từ trong bồn rửa.
Ngón tay… còn dính móng, được cắt gọn gàng.
Đẹp đến lạnh sống lưng.
Không có dấu hiệu giằng xé, không giống bị động vật cắn.
Dịch Hằng là người đầu tiên quay mặt đi, nôn khan bên cửa sổ.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Shit. Bloody hell…
cậu gằn giọng, tay siết chặt thành nắm đấm.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Lỗ Kiệt đứng cạnh, đặt tay lên vai cậu, chẳng nói gì.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Đây là… của người thật?
Trần Tư Hãn hỏi, giọng méo hẳn.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tao nghĩ… không phải giả.
Quế Nguyên đáp, khuôn mặt trắng bệch.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dù là của ai, cũng có vẻ như… từng ở đây.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Chứ không phải mới bị cắt ra.
Hàm Thụy tiếp lời.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Phù hợp với thời gian từ tối qua.
Bác Văn đứng sát bồn rửa.
Mắt cậu nhìn vào mảnh giấy — giấy cũ, kiểu giấy xưởng sản xuất từ thời thập niên 70.
Thứ mực đỏ lem, không rõ là mực hay máu.
Dòng chữ:
“Người chết chưa từng rời khỏi đây.”
Cậu nuốt khan.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đầu óc bắt đầu quay cuồng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đợi đã.
Kỳ Hàm bước tới, chạm vào viền giấy.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em nhìn thấy chưa? Góc giấy bị gấp. Như thể từng được giấu vào đâu đó rất lâu, rồi mới bị nhét vào bồn rửa.
Cả nhóm im lặng.
Tiếng rì rào của gió luồn qua khe cửa như tiếng ai đó đang thì thầm.
Họ không nhìn nhau, nhưng tất cả đều cảm nhận cùng một thứ:
Sự hiện diện của kẻ khác.
Kẻ chưa từng rời khỏi nơi này.
——
[1:10 PM – Nhà chính]
Mỗi người quay lại phòng, mang theo tâm trạng nặng trĩu.
Nhưng lời đề nghị của Bác Văn lúc sáng vẫn còn hiệu lực — kiểm tra chéo đồ đạc.
Cặp đôi Vĩ Thần – Tư Hãn bị đổi phòng.
Tuấn Minh được chuyển sang phòng Lỗ Kiệt.
Kỳ Hàm tất nhiên chẳng hài lòng khi không được ở gần Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cấm tao ôm ngủ cũng được. Mà đẩy tao ra ngủ riêng phòng khác là lố nha?
hắn lèm bèm trong khi kéo vali.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao với Bác Văn yêu nhau mà bị tách như ly thân á.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tụi mày nên ly dị luôn đi cho khoẻ.
Hàm Thụy gằn giọng, vừa bước qua, vừa nhíu mày nhìn túi xách của Kỳ Hàm.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Nặng vậy? Mang gì? Gạch hả?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đồ chơi.
Kỳ Hàm liếc mắt cười.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày muốn thử không?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tao lấy đá đập đầu mày thử trước được không?
——
[Phòng Trần Dịch Hằng – 1:45 PM]
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Mày… ổn không?
Lỗ Kiệt hỏi nhỏ.
Jonathan vừa tắm xong, tóc còn ướt nhỏ giọt, thân hình rắn chắc với làn da ửng đỏ sau nước nóng.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu nhún vai, ngồi lên giường, quấn khăn ngang hông.
Gương mặt hơi căng, nhưng mắt lại trong trẻo.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
I’m okay. Just… feel weird. Like, có ai theo dõi từ khu rừng. Cảm giác như… có thứ gì đó… muốn tụi mình phạm lỗi.
Lỗ Kiệt khựng lại.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Phạm lỗi?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ừ. Tao không biết nữa.
Jonathan thở dài.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tao thấy… ánh mắt tụi động vật nhìn tụi mình. Nó biết tụi mình là người lạ.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
By the way, phòng tắm ở đây creepy vãi. Vòi sen chảy máu đỏ lúc đầu á, rồi mới chuyển nước thường. Mày thấy chưa?
Lỗ Kiệt không đáp.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Mắt cậu dừng lại ở một vết bầm lạ trên vai Jonathan.
Tròn, như hình răng… người.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Jonathan… Cái vai mày…
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Hả?
Dịch Hằng nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt bạn.
Vết bầm… không còn.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ơ… kỳ ghê… Tao tưởng hồi nãy…
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
…Mày bị gì vậy?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Không… Không sao… Có lẽ tao… hoa mắt…
Lỗ Kiệt quay đi.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Nhưng tim cậu đập nhanh hơn bình thường.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
…???
——
[Phòng Tả Kỳ Hàm – 2:07 PM]
Kỳ Hàm đóng sập cửa lại, cười nhạt một mình.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Trên bàn là chiếc laptop cũ, dính keo và vài vết bẩn.
Cậu khởi động nó, nhập mật khẩu.
Màn hình hiện lên hàng loạt file video cắt từ camera GoPro riêng, không ai biết cậu có.
Một đoạn video quay vào lúc 3:13 sáng — thời điểm camera của nhà chính bị cắt.
Khung hình rung nhẹ, nhưng vẫn thấy rõ từ góc chuồng bò — một bóng người cao gầy, mặc áo khoác trắng, cúi đầu đi ngang.
Chậm.
Không có mặt.
Không có bóng.
Kỳ Hàm dừng hình.
Zoom kỹ.
Rồi cười khẽ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày là ai… hả?
Dưới file video, có dòng chữ nhỏ:
[Clip 3 – UNKNOWN – 3:13 AM]
Cậu kéo xuống đoạn sau.
Trong góc quay xa, thấy hình Dương Bác Văn bước ra khỏi phòng, mở đèn pin rồi tiến về vườn rau.
Cậu lẩm bẩm:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em đã ra đó từ trước sao, Bác Văn…?
——
[3:00 PM – Nhà chính – bữa phụ]
Cả nhóm ngồi ăn bánh mì khô với sữa hộp.
Không khí nặng nề.
Trần Tuấn Minh lén đặt tay lên vai Hàm Thụy, hỏi nhỏ:
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Ê… Nếu có ai đó trong tụi mình… không phải người thật thì sao?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Im mẹ mày đi.
Hàm Thụy bực.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tao đã thấy đủ trò nhảm. Chuyện này có lý do. Tất cả đều là người thật. Và chính vì vậy mới đáng sợ.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Ý là… Có thể một thằng điên nào đó đang chơi tụi mình?
Vĩ Thần chen vào, nhai miếng bánh mì khô khốc.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hoặc một trong tụi mình là thằng điên.
Quế Nguyên nói, không nhìn ai.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Người đó biết hết, và đang quan sát từng hành vi. Lừa tụi mình bằng mọi thứ: âm thanh, cảm giác, ánh sáng, lời nói.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Và cả tình yêu.
Tư Hãn bỗng thốt.
Tất cả nhìn sang.
Tư Hãn đang nhìn vào Vĩ Thần, đôi mắt nhòe nước.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Mày không nói gì từ sáng tới giờ.
cậu nói, giọng khản.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Tao cứ tưởng… mày sẽ an ủi tao như mọi lần.
Vĩ Thần mím môi.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Một lúc sau mới khẽ đáp:
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tao sợ… nếu an ủi mày, mày sẽ chết trước. Tao… không muốn thấy mày là người đầu tiên.
Cả bàn im bặt.
Trong một thoáng, tất cả hiểu ra:
Không còn ai là bạn bè.
Chỉ là những người sống sót, bị nhốt cùng nhau giữa một trang trại, nơi có kẻ đang đi từng bước bẻ gãy sự gắn kết giữa họ.
Một người thật.
——
[Tối – 6:45 PM]
Mặt trời vừa lặn, trời đã sẫm đen nhanh bất thường.
Một tiếng chuông lớn vang lên từ khu rừng.
Từng hồi một.
Không có ai kéo chuông.
Bác Văn mở cửa sổ phòng, nhìn về hướng đó.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Bóng tối mờ ảo.
Nhưng giữa làn cây mù mịt, có một thứ gì đó trắng xóa… đang treo lơ lửng.
Kỳ Hàm cũng thấy.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
…!
Cậu chạy lên gác, nơi camera được đặt.
Hình ảnh dừng lại ở một frame:
Một người mặc đồng phục sinh viên đại học, máu chảy từ cổ.
Treo trên cành cây.
Không ai trong nhóm nhận ra là ai.
Nhưng trong tay người đó, là tấm ảnh chụp cả nhóm hôm đến.
Bức ảnh đã bị xé.
Chỉ còn một nửa.
Một nửa còn lại… là hình Dương Bác Văn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play