Bangkok, mùa mưa – thành phố không bao giờ ngủ, nhưng có những góc phố đã ngủ quên từ rất lâu… Engfa đứng trước tòa chung cư cũ kỹ mang tên Ratchada Residence. Mưa phùn rơi nhẹ, bầu trời âm u như nhuốm một màu tro bụi. Cô kéo vali, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên tầng bốn – nơi căn phòng số 404 đang chờ.
Chủ Trọ
“Phòng này không ai ở lâu được đâu.” – bà chủ trọ lầm bầm, tay run run đưa chìa khóa. “Giá rẻ là vì… có lý do. Con ở thì cứ ở, đừng hỏi nhiều.”
Engfa cười nhẹ, nghĩ bà già chỉ cố hù dọa. Cô là sinh viên ngành sân khấu mới chuyển từ Chiang Mai xuống, tự lập, cứng cỏi. Được ở phòng riêng, rộng rãi, giá rẻ giữa Bangkok – còn gì tuyệt hơn?
Căn phòng mang mùi ẩm mốc cũ kỹ, tường bong tróc và gương phòng tắm có vết nứt nhỏ như sợi chỉ. Đèn nhấp nháy, ánh sáng mờ nhạt vàng vọt. Chiếc giường đơn lẻ nằm sát tường, phủ một lớp bụi mỏng
Engfa bật quạt, mở cửa sổ, nhưng gió lùa vào lạnh buốt lạ thường. Trên sàn, một bức ảnh cũ nằm lăn lóc – là ảnh chụp một cô gái mặc váy trắng, đứng quay lưng, mái tóc dài phủ kín lưng
ENGFA WRAHA
Cô cau mày: “Chắc đồ của người cũ.”
Đêm xuống nhanh và nặng nề. Tiếng mưa rơi lộp độp, quạt trần quay kẽo kẹt như than thở. Engfa nằm nghiêng, tay ôm gối, chưa quen tiếng động của thành phố
Cốc…cốc…cốc
Tiếng gõ cửa vang lên – ba tiếng đều đặn
ENGFA WRAHA
Cô mở mắt nhìn đồng hồ: 3 giờ sáng
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Ai gõ cửa lúc này?
ENGFA WRAHA
Cô rón rén bước ra, nhìn qua mắt mèo – không có ai
Mở cửa – trống không. Hành lang tối đen như mực, chỉ có tiếng gió hú. Nhưng khi quay lưng lại, tấm ảnh cô gái mặc váy trắng đã nằm trên bàn học, dù cô chắc chắn mình đã nhét vào ngăn tủ
Gió trong phòng ngưng bặt. Gương trong nhà tắm đọng hơi nước dù không ai tắm. Một dòng chữ dần hiện lên trên kính:
“Em… ở đây rồi…”
Engfa lùi lại, tim đập dồn dập. Ai đó đang quan sát cô – không phải qua camera, không phải qua mắt thường… mà là từ một thế giới khác
Trong gương, phản chiếu phía sau lưng cô, có một mái tóc dài vừa lướt qua.
Comments