RhyCap | Bệnh Nhân Cuối Cùng...
#3 : Gương vỡ , máu và câu hỏi
GẶP NHAU TRONG TỔN THƯƠNG
Phòng tắm bệnh nhân tầng hai
Mọi thứ vẫn im lìm như chưa thức giấc
Trong gương , cậu nhìn thấy chính mình
Hình ảnh phản chiếu của một kẻ vừa sống sót lần hai
Cậu siết chặt thành bồn rửa
Đôi bàn tay thì lạnh toát
Hoàng Đức Duy
Tại sao lại cứu mình?
Nhưng sự dồn nén đã chạm đến ngưỡng
Cậu đột ngột giật chiếc gương treo trên tường xuống
Âm thanh vụn vỡ của chiếc gương
Sắc và sắc như tiếng hét bị bóp nghẹt
Má.u trào ra như đang được giải phóng
Cánh tay được băng lại bằng vải trắng
Áo bệnh nhân dính vệt má.u
Mắt đỏ hoe không phải vì đau
Bác sĩ Anh bước vào , không biểu cảm
Rút hộp dụng cụ , tiếp tục theo băng cho cậu mà không hỏi lý do
Nguyễn Quang Anh
Đau không?
Nguyễn Quang Anh
Tôi không hỏi vì tôi cần biết
Nguyễn Quang Anh
Tôi hỏi vì tôi muốn cậu nghe thấy giọng mình
Ngón tay run nhẹ khi lau thuốc sát trùng
Giọng cậu khàn khàn , rơi ra khỏi cổ họng như chưa từng nói suốt nhiều ngày
Hoàng Đức Duy
Tại sao anh lại quan tâm
Nguyễn Quang Anh
Vì đó là công việc của tôi
Hoàng Đức Duy
Anh có thể bỏ qua tôi như bao bác sĩ khác đã từng làm
Hoàng Đức Duy
Anh không phải cứu một người không muốn sống
Anh đặt băng gạt xuống , ngồi thẳng dậy
Nguyễn Quang Anh
Cậu không muốn sống
Nguyễn Quang Anh
Nhưng cậu vẫn mở mắt dậy mỗi ngày
Nguyễn Quang Anh
Cậu vẫn xé tờ giấy hôm qua
Nguyễn Quang Anh
Và cậu vẫn hỏi tại sao
Nguyễn Quang Anh
Thế là quá nhiều để tôi bỏ qua rồi
Cậu quay mặt đi , mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ
Hoàng Đức Duy
Anh có biết...
Hoàng Đức Duy
Người yêu tôi đã chết vì tôi không?
Câu nói rơi xuống căn phòng nhỏ như hòn đá chạm đáy giếng
Anh nhìn cậu , không nói gì
Nụ cười ấy như kiểu cười của người đã quen sống với tội lỗi
Hoàng Đức Duy
Chúng tôi cãi nhau
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy biết mình bị ung thư nhưng giấu tôi
Hoàng Đức Duy
Tôi giận...tôi bỏ đi
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy đuổi theo
Hoàng Đức Duy
Nếu tô chỉ nói " ở lại đi " một lần
Hoàng Đức Duy
Thì Tùng đã không chế.t
Anh mở cuốn sổ tay của mình
Viết vào một dòng , rồi đưa cho cậu xem
" Tôi không thể thay đổi quá khứ cùng cậu . Nhưng tôi có thể đi tiếp với cậu trong hiện tại "
Cậu đọc rồi nhìn thẳng vào mắt anh
Hoàng Đức Duy
Anh là bác sĩ tâm lý , không phải người thân
Hoàng Đức Duy
Thì đừng giả vờ thương hại tôi
Anh không cãi chỉ chậm rãi nói
Nguyễn Quang Anh
Tôi không thương hại cậu
Nguyễn Quang Anh
Tôi tin rằng vẫn còn một phần trong cậu muốn được sống lại
Nguyễn Quang Anh
Và phần đó...
Nguyễn Quang Anh
Cần ai đó tin nó không vô dụng
Trên trang đầu , lần đầu tiên cậu viết
" Nếu tôi chế.t , sẽ có ai buồn không?"
Rồi dưới đó , cậu gạch một dòng
Nhưng cuối cùng cậu lại chèn thêm một dấu hỏi chấm vào
‼️ TRUYỆN HƯ CẤU KHÔNG CÓ THẬT ‼️
Comments