chương 2

Tiết học trôi qua trong yên lặng. Mưa bên ngoài rơi nhẹ, tiếng giảng bài của cô giáo vang lên đều đều như từng giọt nhỏ rơi xuống lòng bàn tay, lạnh và xa xăm. Lưu Giai Lương chăm chú nhìn vào sách giáo khoa, tay cầm bút gạch chân vài dòng. Dù ngồi bàn cuối, nhưng thói quen học tập của em vẫn rất nghiêm túc, từng nét chữ trong vở đều ngay ngắn như khuôn, sạch sẽ đến mức khiến người khác vô thức ngước mắt nhìn.
Bàng Bác Văn thì khác. Anh ngồi dựa hẳn ra sau, tai nghe vẫn đeo một bên, nửa hờ hững nửa lười biếng. Đầu gục xuống bàn, ngón tay lật lật quyển vở ghi mà trắng toát. Tựa như cả thế giới chẳng liên quan gì đến anh Lúc Giai Lương nghiêng người lấy sách bài tập trong cặp, tay áo vô tình chạm nhẹ vào cánh tay áo sơ mi của Bác Văn. Người kia khẽ nhíu mày, ngẩng đầu. Đó là lần đầu tiên hai ánh mắt chạm nhau — trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Giai Lương cảm nhận được rõ ràng sự lãnh đạm trong đôi mắt đen ấy, như một hồ nước sâu không đáy, không gợn sóng.
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
Xin lỗi.
Giọng nói nhẹ nhẹ phát ra từ cổ họng khô can của em, cả ngay chỉ nói đúng 1 câu nhưng cảm giác nó có thứ gì đó chặn ngang cổ họng khiến từ xin lỗi của em phát ra một cách lí nhí
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Ừ.
Anh không để tâm chỉ "Ừ" một tiếng cho qua rồi lại quay mặt qua không nhìn em quá lâu
Giai Lương tưởng anh sẽ tiếp tục im lặng như ban đầu, nào ngờ mấy phút sau, khi em không thể giải được một bài trong sách bài tập, một giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên:
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Dòng thứ ba, lấy sai dấu.
Giai Lương giật mình, ngước nhìn sang. Bác Văn không nhìn em, nhưng tay chỉ thẳng vào phần em viết sai. Dưới ánh đèn lớp học, ngón tay anh thon dài, trắng nhợt. Đôi mắt anh vẫn lành lạnh, nhưng lời nói lại khiến lòng em như chao đảo.
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
Cảm ơn.
Em đáp, hơi bất ngờ. Vài giây sau, anh khẽ liếc sang, đôi mắt hơi cụp xuống.
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Lưu Giai Lương...nghe cũng khá hay
Giai Lương có đôi phần bất ngờ em không nghĩ người bạn cùng bàn không mấy để tâm đến mình lại nhớ được tên em. Khoé môi Giai Lương khẽ cong lên đôi mắt nhìn anh có đôi phần ý cười. Đó là lần đầu tiên Bác Văn gọi tên em. Và trong một khoảnh khắc thật ngắn ngủi, cô bỗng cảm thấy... bàn học này, góc lớp này, không còn quá lạ lẫm nữa.
__________
Reng Reng~
Giờ ra chơi, lớp học ồn ào như vỡ tổ. Mấy đứa con trai túm tụm lại nói chuyện rôm rả, đám con gái kéo nhau ra sân bóng xem mấy đứa con trai đá bóng, có mấy đứa ở lại trên hành lang tia mấy anh khối trên.
Lưu Giai Lương vẫn ngồi yên ở chỗ, cuốn sách dày trước mặt mở ra mà ánh mắt cứ vô thức lướt về phía người bên cạnh. Bác Văn nằm gục xuống bàn, áo khoác trùm lên đầu, ngủ rất sâu. Lúc anh ngủ, đường nét khuôn mặt lại lộ ra rõ ràng hơn — sống mũi cao, lông mày hơi nhíu, môi mím lại như đang mơ thấy gì đó không vui. “Cậu ngồi cạnh Bác Văn đó hả?” – Một giọng con gái cất lên từ phía sau, kéo Giai Lương ra khỏi dòng suy nghĩ.
End chương 2.
bpctes1tg
bpctes1tg
flop miết t xoá
Hot

Comments

Cái Lồn Ồn Ào

Cái Lồn Ồn Ào

Xóa t báo công an 😔😔😔

2025-06-23

1

na.

na.

Gi

2025-06-23

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play