chương 3

bpctes1tg
bpctes1tg
Mày tin lời họ nói à?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
Ừ.
Giai Lương khẽ đáp. Vãn Khang bước lại gần, chống tay lên bàn Giai Lương hạ giọng
Trác Vãn Khanh
Trác Vãn Khanh
Cậu biết không, cậu ấy nổi tiếng lắm đấy.
Giai Lương nghiêng đầu, không nói gì, chờ cô bạn nói tiếp.
Trác Vãn Khanh
Trác Vãn Khanh
Không phải kiểu nổi tiếng tốt đẹp đâu.//mím nhẹ môi//
Trác Vãn Khanh
Trác Vãn Khanh
Hồi lớp mười từng bị đình chỉ vì đánh nhau. Có người nói cậu ta còn hút thuốc sau dãy nhà kho.
Cô Liếc về phía Lục Dã đang gục đầu ngủ, rồi quay sang Giai Lương
Trác Vãn Khanh
Trác Vãn Khanh
Cậu ta không thích bị làm phiền, mà cũng chẳng thân thiết với ai. Cậu đừng nên bắt chuyện nhiều quá, kẻo bị vạ lây.
Dứt lời, Vãn Khang để lại một nụ cười mỏng nhẹ, mang theo chút thiện ý và cũng không ít dè dặt, rồi quay về chỗ ngồi. Giai Lương nhìn theo bóng lưng cô bạn ấy, lòng khẽ dậy một gợn sóng rất nhỏ. Có lẽ, trong ánh mắt mọi người, Bác Văn là một cơn gió dữ. Nhưng đứng từ chỗ của em, anh chỉ như một áng mây trôi ngang — lặng lẽ, lạnh nhạt, và... chưa ai thật sự hiểu hết.
__________
Tiết học tiếp theo là Ngữ Văn. Lớp học chìm trong giọng đọc trầm ấm của cô giáo đang phân tích đoạn trích về “sự tĩnh lặng bên trong con người”. Lưu Giai Lương ngồi yên ở chỗ, không mở miệng, không hỏi bài, cũng không ghi chú nhiều như mọi khi. Trang vở trước mặt cô vẫn trắng gần một nửa, cây bút thì cầm trong tay từ lâu nhưng đầu bút không hề động. Bác Văn từ bên cạnh khẽ nghiêng đầu. Gió từ cửa sổ lùa vào, mái tóc em khẽ lay, lộ ra một phần gương mặt nghiêng nghiêng, hàng mi cụp xuống, ánh nhìn như rơi mãi vào một nơi nào đó không thuộc về lớp học. Trầm mặc, và... hơi buồn. Bác Văn gác tay lên bàn, nhẹ giọng hỏi, chẳng hề nhìn thẳng vào em.
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Mày đang nghĩ gì vậy?
Lưu Giai Lương hơi khựng lại, nhưng không quay sang.
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
Không có gì.
Em đáp, giọng nhỏ như làn hơi nước. Bác Văn im một nhịp, rồi hỏi thẳng
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Lúc nãy Trác Vãn Khanh nói gì với mày?
Bác Văn vốn chẳng bao giờ để tâm đến chuyện của người khác. Từ năm lớp mười, anh đã quen với việc ngồi một mình, làm mọi thứ một mình. Người ta gọi anh là kẻ cá biệt, thích đánh nhau, nguy hiểm thậm chí còn thêu dệt đủ loại tin đồn không đầu không cuối. Anh nghe hết, nhưng chẳng bao giờ phản bác. Miễn sao họ để yên cho anh. Vậy mà Lưu Giai Lương lại là người duy nhất không hỏi gì cả. Cậu trai ấy lặng lẽ đến bên cạnh, ngồi xuống bàn cuối — nơi ai cũng tránh như thể ngồi gần anh là một điều cấm kỵ. Em không bắt chuyện, không cố tỏ ra thân thiện, cũng không lộ vẻ khó chịu. Chỉ đơn giản là… tồn tại cạnh anh một cách yên tĩnh.
Em hơi ngạc nhiên, mắt đảo qua anh một cái, rồi lặng lẽ cúi đầu.
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
Không có gì quan trọng.
Vẫn là kiểu trả lời tránh né ấy.
Anh nhếch môi cười nhẹ, nhưng không phải kiểu cười vui vẻ, mà là giễu cợt
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Mày tin lời họ nói à?
End chương 3.
bpctes1tg
bpctes1tg
Nào 10k độ hot mỗi chap 2000 chữ.
bpctes1tg
bpctes1tg
luv.
Hot

Comments

gỉl mái ngố🗿

gỉl mái ngố🗿

ủa siêng ra chap dữ dị

2025-06-24

1

𝙴𝚋𝚎𝚂𝚞𝚞_౨ৎ🐟💤🍣

𝙴𝚋𝚎𝚂𝚞𝚞_౨ৎ🐟💤🍣

đâu ra lọt vô v nơ...

2025-06-25

1

Cái Lồn Ồn Ào

Cái Lồn Ồn Ào

M chui đâu ra vậy🥰

2025-06-24

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play