[ ShinRan ] Đoá Hoa Trong Bóng Tối
Mã Xám
22:17 – Phòng Ran yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu phủ lên mái tóc cô.
Màn hình hiện lên dòng chữ: “Shinichi gọi đến.”
Ran
* Cô đón máy, giọng nhẹ. *
Shinichi
Tớ đoán giờ này cậu chưa chịu đi ngủ đâu.
Ran
Làm như cậu đọc được suy nghĩ của tớ không bằng
Shinichi
Thì cậu là Ran mà. Cái kiểu ngồi ngoài ban công, tay ôm cốc trà, mắt nhìn trăng ấy… Cậu nghĩ tớ không biết à?
Ran
* Ran mỉm cười, tay khẽ vuốt mái tóc bị gió thổi rối. *
Ran
Thật tình... Tớ có phải sách mở đâu mà đọc dễ vậy
Shinichi
Cậu không phải sách mở. Cậu là cuốn truyện mà tớ cứ muốn đọc đi đọc lại — mỗi lần lại phát hiện một điều mới. Có thể nói là lập dị.
Ran
* Ran đỏ mặt. Cô quay ra ngoài ban công để gió thổi bớt cái nóng trên má.*
Ran
Cậu đang trêu tớ đúng không?
Shinichi
Không hề. Tớ đang rất nghiêm túc.
Shinichi
Tớ gọi cho cậu… chỉ vì tớ nghĩ, nếu không nghe giọng cậu trước khi đi ngủ, thì đêm nay chắc tớ sẽ nằm mơ thấy mấy vụ án toàn máu me thôi.
Ran
Thật không đấy? Vậy tớ phải tính tiền ‘liều thuốc ngủ’ này cao lên rồi.”
Shinichi
Không sao. Cậu cứ cộng dồn vào, rồi đến lúc tớ về…
Tớ sẽ trả đủ, bằng tất cả những gì tớ chưa kịp làm cho cậu.
Shinichi
* Giọng Shinichi dịu lại, pha chút lười biếng mà ngọt lịm. *
Shinichi
Với lại… này, tớ cũng nhắc luôn:
Đừng có mà chạy lăng xăng phá án như thám tử tập sự nữa. Nguy hiểm đấy.
Ran
Tớ đâu có chạy lăng xăng. Tớ chỉ… đứng gần thôi
Shinichi
Đứng gần cũng không được.
Cậu đứng xa ra một chút… để tớ...
Shinichi
Thấy yên tâm chứ gì.
Ran
* Ran im lặng vài giây. Môi khẽ cong lên, ánh mắt nhìn xa. *
Ran
Ừ. Vậy cậu nhớ về sớm đi, Shinichi. Còn tớ sẽ đứng yên ở đây…
Như một điểm chờ ấy.
Shinichi
À không có gì đâu. Tớ... tớ có một vụ án phải giải quyết rồi. Nói chuyện sau.
Ran
Cái con người này lúc nào cũng vậy.
Ran
* Ran nhìn màn hình tối dần, rồi khẽ ôm điện thoại vào ngực. *
06:45 sáng – Quận Chiyoda, Tokyo
Sương mù giăng kín trên những tầng cao của các toà nhà tài chính. Trên mặt đất, đèn xe cứu thương nhấp nháy phản chiếu lên vỉa hè ẩm ướt. Một “tai nạn” vừa được báo cáo – giám đốc tài chính của tập đoàn Daisan, được phát hiện đã rơi từ tầng 25 xuống hố thoát khí công nghiệp sau tòa nhà.
Các nhân viên điều tra địa phương kết luận ban đầu: “tai nạn nghề nghiệp”. Nhưng không ai giải thích được vì sao túi xách da của nạn nhân lại được gấp gọn để cạnh lan can, hay tại sao thi thể không hề có thương tích như ngã mạnh vào các vật cản kim loại.
Một phong bì nhỏ được tìm thấy, bên trong là một mảnh giấy: Mã Xám
07:40 – Hiện trường vụ án
Ông Mori được mời đến như thường lệ, đi cùng Conan và Ran. Trong lúc ông ta đang vừa nhâm nhi ly cà phê vừa đi qua đi lại, Conan cẩn trọng kiểm tra khu vực rào chắn tầng thượng – nơi được cho là vị trí ngã.
Hệ thống camera bị mất tín hiệu 8 phút trước thời điểm nạn nhân được phát hiện. Conan nhanh chóng chú ý đến một đoạn mã được nhập từ xa để thay đổi mật khẩu cửa thượng tầng, vốn chỉ có bảo vệ cấp cao mới được truy cập.
Conan
Mọi thứ quá trơn tru, không thể là ngẫu nhiên. Đây là hành động có tính toán – và người đó hiểu rõ cách xóa sạch dấu vết.
11:30 trưa – Trung tâm điều phối tạm thời, Quận Suginami.
Jodie
Chúng tôi nhận được tin báo qua hệ thống quốc tế. Tên nạn nhân là Hideaki Jun, từng có liên hệ gián tiếp với tổ chức mà chúng tôi theo đuổi. Cái chết của ông ta không phải một tai nạn – mà là một thông điệp.
James Black
Mã Xám’ không phải là một biệt danh – đó là một chức danh ngầm, được dùng cho những kẻ chuyên thực hiện ‘cleansing protocol’ – dọn sạch những ai tổ chức không còn tin tưởng.
13:00 chiều – Quận Chiyoda, Tokyo ( Phòng giám sát an ninh tòa nhà Nagano Heights)
Conan và Jodie bí mật tiếp cận hệ thống bảo mật tòa nhà. Sau khi giải mã dòng nhị phân từ phong bì, nội dung hiện ra
Thế giới này không có chỗ cho kẻ lạc nhịp.
Jodie
Đây là câu từng xuất hiện trong những tài liệu nội bộ tổ chức bị rò rỉ tại Anh. Không nghi ngờ gì nữa – kẻ này đã được huấn luyện từ hệ thống cũ của Tổ chức Châu Âu.
17:45 chiều – Quận Shibuya, Tokyo ( Gara ngầm – căn cứ tạm thời của FBI)
Một cuộc họp kín diễn ra. Conan, Jodie, Camel, James ngồi quanh màn hình hologram hiển thị các vụ thanh trừng bí mật trong 10 năm qua – tất cả đều có dấu hiệu “M.X”.
Andre Camel
Chúng ta phát hiện địa chỉ IP điều khiển thay mã khóa sáng nay là từ một hệ thống đã bị giải thể từ 1 năm trước – chi nhánh Tokyo 3. Ai đó đã tái sử dụng nó. Đó là tay nghề của một nội gián cấp cao.
Andre Camel
Điều đáng sợ hơn… là nội gián này có mặt tại Nhật từ 2 tuần trước. Và hắn có thể đã tiếp xúc với bất kỳ ai – kể cả người trong đội cháu, Conan
Ran
* Ran đứng lặng. Màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi – Vermouth. *
Vermouth
Mã Xám đã ra tay. Đừng hỏi nhiều. Hãy giữ khoảng cách với bọn FBI, và không để lộ cảm xúc.
Ran
Nếu ‘Mã Xám’ là công cụ giết người... thì người cầm thanh kiếm đó là ai? Và khi nào thanh kiếm ấy sẽ chĩa vào chính tôi?
20:40 tối – Quận Beika ( Ngõ hẻm sau tiệm tạp hóa Inoue)
Mưa phùn bắt đầu rơi nhẹ. Con đường vắng tanh, chỉ còn tiếng bước chân của Conan và Ran vang vọng trong bóng tối. Trên tay cậu bé còn cầm chiếc hộp bánh bao hấp
Tiếng "tách" rất nhỏ vang lên – như âm thanh lên đạn của một khẩu súng giảm thanh.
Conan
* Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Conan cảm thấy da mình lạnh buốt. Mắt cậu đảo quanh, và phát hiện ánh sáng kim loại phản chiếu từ trong góc tối cuối hẻm. *
Âm thanh vang vọng giữa không trung như xé nát mọi thứ
Ran
* Mọi thứ xảy ra trong một phần mười giây. Ran xoay người, gào lên không chút do dự chạy về phía cậu bé. *
Ran
* Cơ thể Ran khựng lại *
Ran
* Một dòng máu đỏ tươi phụt ra từ lưng áo. Ran vẫn đứng, vẫn giữ Conan trong vòng tay mình, run run... như thể cô đang chiến đấu không phải để sống sót, mà để giữ lấy một điều gì đó thiêng liêng hơn sự sống. *
Kẻ lạ mặt biến mất ngay sau phát súng. Không một dấu vết. Không tiếng bước chân.
Chỉ còn tiếng tim Conan đập dồn dập như trống trận, mắt cậu mở lớn, hoảng loạn.
Ran
* Ran ngã khuỵu xuống, thở gấp, nhưng vẫn nở nụ cười yếu ớt. *
Ran
Em không sao... là tốt rồi.
21:30 tối – Bệnh viện Beika ( Hành lang Khu cấp cứu )
Không khí bên ngoài phòng cấp cứu đặc quánh sự lo lắng.
Kogoro
* Kogoro Mori đứng tựa tường, tay siết chặt bao thuốc lá nhưng không châm lửa. Ông đã đi tới đi lui mấy lần, miệng lẩm bẩm những câu chửi rủa vô nghĩa, khuôn mặt vốn hay càu nhàu giờ lại tái đi vì sợ. *
Sonoko
* Sonoko ngồi ở hàng ghế dài, mặt tái nhợt, hai tay run run ôm lấy túi xách. Cô chẳng còn giữ nổi vẻ đỏng đảnh thường ngày, ánh mắt chỉ nhìn trân trân vào cánh cửa có đèn đỏ đang sáng lên dòng chữ: "Đang phẫu thuật." *
Sonoko
Ran ơi… xin cậu...xin cậu đừng có chuyện gì...
Tiến sĩ Agasa cùng Haibara cũng có mặt.
Bác Tiến Sĩ
* Ông đặt tay lên vai Conan – người duy nhất nãy giờ không nói một lời nào. Cậu bé đứng bất động, mắt không rời khỏi ô cửa kính mờ mờ nơi bóng dáng bác sĩ và y tá đang chuyển động gấp gáp.*
Bác Tiến Sĩ
Conan... Ran mạnh mẽ lắm, cháu biết mà. Cô bé sẽ vượt qua.
Conan
* Nhưng Conan không đáp. Ánh mắt cậu trống rỗng, chỉ có tiếng tim đập vang dội bên trong lồng ngực. Trong đầu cậu là hình ảnh Ran lao ra chắn đạn cho mình, máu cô loang ra trên vai áo trắng, gương mặt nhăn lại đau đớn. *
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Mọi người giật mình. Một vị bác sĩ trung niên bước ra, tháo khẩu trang.
Bác sĩ
Ca mổ thành công. Viên đạn chỉ sượt phần mềm ở vai trái, không chạm vào mạch máu hay xương. Tuy nhiên, mất máu khá nhiều và bệnh nhân vẫn cần nghỉ ngơi, theo dõi thêm.
23:50 đêm – Trên tầng thượng của bệnh viện Beika
Gió đêm quét qua mái tóc rối nhẹ của Conan, mang theo hơi lạnh kim loại từ lan can thép nơi cậu đang đứng.
Nhưng trong đầu Conan lúc này không còn vụ án, không còn “Mã Xám”, không còn tổ chức – chỉ còn hình ảnh Ran với bờ vai thấm máu, ánh mắt mờ đi vì đau, nhưng vẫn gắng gượng mỉm cười như không có gì xảy ra.
Conan
* Một cơn co thắt siết lấy ngực cậu. Cơn tức giận lần đầu tiên vượt qua sự điềm tĩnh của một thám tử *
Conan
Cậu bị bắn, ngay trước mắt tớ. Mà tớ lại chỉ biết đứng đó… hét tên cậu như một thằng vô dụng…
Conan
Tớ giỏi phá án đến đâu thì sao chứ?
Giỏi suy luận, giỏi vạch mặt hung thủ...
Nhưng khi người tớ muốn bảo vệ nhất đổ máu… tớ chẳng làm được gì.
Conan
* Cậu đấm thẳng vào tường – máu dính ra tường bê tông lạnh ngắt, nhưng cậu không cảm thấy đau.Cái đau của thể xác lúc này không là gì so với cơn giày vò trong lòng. *
00:00 đêm – Quận Chuo, Tokyo ( Công viên Kinzo )
Một người đàn ông cao lớn ngồi một mình trên ghế đá. Trên đùi là tờ tạp chí. Trong tay là chiếc điện thoại đang hiển thị dòng tin nhắn: Đã quan sát đủ. Sẽ ra tay khi lệnh được ban. – M.X.
Góc áo của hắn bay nhẹ trong gió, để lộ một hình xăm mờ sau gáy – hình đầu rồng trắng vẽ chéo một dấu X.
Comments