[ShionHaru] Người Duy Nhất Ở Đây...
Chap 2
Tôi...chả biết có phải là do di chứng của đêm hôm trước hay không, nhưng từ ngày hôm ấy, tôi luôn có cảm giác như thể...Tatsunami luôn nhìn tôi
Thật! dù cho ở bất kì đâu tôi đều luôn cảm thấy cái ánh mắt sắc lạnh của Tatsunami, ban đầu tôi nghĩ là do tôi bị "ảo tưởng", nhưng mọi chuyện kì lạ cứ luôn xảy ra với tôi. Điển hình như việc trên bàn tôi luôn xuất hiện một cóc cafe nóng trong khi tôi chả động gì đến máy bán cafe trong văn phòng, tủ đựng đồ của tôi lâu lâu cứ xuất hiện mấy hộp cơm trưa không rõ của ai kèm dòng tin nhắn viết tay " nếu anh không ăn, anh sẽ chết vì đói đó ạ!"
Tôi không muốn nghĩ nhiều đâu nhưng...những người có thể làm chuyện này chỉ có duy nhất một người, đúng Tatsunami "có lẽ" là hung thủ của những chuyện này. Ban đầu tôi chả để ý đâu, chỉ hơi khó chịu ánh mắt của cậu ấy thôi nhưng...con người cũng có giới hạn chứ bộ!
Không thể chịu được việc cứ liên tục bị nhìn chằm chằm kèm theo cậu ta cứ mua đồ cho tôi miết nên tôi đã hẹn riêng cậu ấy ở lại sau giờ tan làm hôm nay để nói rõ mọi thứ
Tatsunami Shion
Senpai anh hẹn em ở lại để chi vậy ạ? //đi đến//
Akinashi Haru
Mọi người về hết chưa?
Akinashi Haru
Phù...//rời máy tính//
Akinashi Haru
Tatsunami nè tại sao...cậu lại làm vậy?
Tatsunami Shion
Hả- làm gì ạ-?! //khó hiểu//
Akinashi Haru
Cậu là người đã lén để cafe và cơm hợp lên bàn làm việc và tủ cá nhân của tôi đúng không?!
Akinashi Haru
Tại sao cậu lại làn vậy?! Cả việc nhìn chằm chằm tôi nữa?!
Như bị bắt gian, Tatsunami rơi vào im lặng mà không có một lời phản hồi, điều này khiến tôi khó chịu vô cùng, liền đứng phắt dậy mà lay nhẹ bã vai cậu ta gặng hỏi
Im lặng một lúc, Tatsunami ngước lên mà nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt cậu ta đỏ rực một cách vô hồn, điều đó khiến tôi sợ hãi mà bất giác lùi lại...
Tatsunami Shion
Senpai không thích ạ...? //chạm rãi nói//
Akinashi Haru
Không- phải không thích, nhưng- cậu làm thế khiến tôi...khó sử...
Tatsunami Shion
Senpai có vẻ...thích mèo nhỉ?
Tatsunami Shion
Vậy hôm sau em sẽ đem một thứ liên quan đến mèo cho Senpai nhé! //háo hức//
Tại sao Tatsunami lại biết chuyện này?! tôi làm gì nó cho cậu ta về sở thích của tôi?!
Akinashi Haru
Sao- sao cậu biết?! //hơi hoảng//
Tatsunami Shion
Senpai à, anh ghi hết sở thích của bản thân vào phần mềm phụ trên máy tính mà
Akinashi Haru
Cái- cậu- sao cậu lại biết mật khẩu máy tính tôi?!
Tatsunami Shion
Hehe anh đặt mật khẩu bằng ngày sinh mà sao em không biết được //cười toe toét//
Tatsunami Shion
Anh biết không Senpai, mật khẩu máy tính chúng ta giống nhau đấy ạ~
Akinashi Haru
Cậu không n-!
Tatsunami Shion
Senpai...anh không nhận ra hay...cố tình không nhận ra thế? //trầm mặt//
Akinashi Haru
Ý cậu- là gì-?!
Tatsunami không nói mà chỉ yên lặng tiến về phía tôi, như phản xạ tôi lùi ra phía sau, nhưng tôi càn lùi cậu ta lại càng tiến tới và rồi...tôi đụng phải kệ đựng tài liệu ở sau lưng
Cú va mạnh đến mức một vài tờ giấy rơi xuống phía dưới chân tôi, Tatsunami đã thành công dồn tôi vào thế chân tường
Tatsunami Shion
Anh vẫn không hiểu sao?
Tatsunami Shion
Ở cái chốn công sở này, mọi thứ đều thay đổi
Tatsunami Shion
Quan cảnh, không khí, cấu trúc vân vân
Tatsunami Shion
Nhưng có một thứ sẽ mãi chẳng bao giờ thay đổi Senpai ạ
Akinashi Haru
Thứ- đó là gì...?
Tatsunami Shion
Hì hì //cúi thấp xuống//
Cậu ta cúi thấp xuống để trán cậu ta chạm vào trán tôi, điều này khiến tôi mở to mắt bất ngờ, cậu ta chưa kịp để tôi phản ứng đã lẩm bẩm vào tai tôi
Tatsunami Shion
Đó là Senpai
Tatsunami Shion
Dù cho cái công ty này có cháy rụi thì anh vẫn sẽ không thay đổi
Tatsunami Shion
Senpai mãi mãi, sẽ là của em~
Nói xong cậu ta đưa tay lên vuốt lấy đôi má đã ướt đẫm mồ hôi của tôi, nụ cười đáng sợ đến đáng sợ kèm đôi mắt đỏ vô hồn ấy khiến tôi đơ cả người
Tatsunami Shion
Đừng bắt em phải đưa anh đến một nơi mà không ai tìm thấy anh chứ Senpai
Tatsunami Shion
Đáng ra ta đã có thể sống yên bình...nhưng anh đã phớt lờ em
Tatsunami Shion
Vì thế nên Senpai, em sẽ khiến anh mãi mãi là của em //cười tươi//
Akinashi Haru
Cậu- cậu-...! //sợ hãi//
Comments