Nắng Hồng Giữa Mưa Giông

Nắng Hồng Giữa Mưa Giông

CHAP 1: Không Phải Phim Hàn Nhưng Vẫn Vô Nhầm WC Nam

Trường THPT Thiên Hoàng, giờ ra chơi tiết 2.
Cô chạy như bay xuống dãy nhà B. Mắt mở không nổi vì đau bụng. Tay cô ôm chặt hông, miệng rên như mèo hen.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Chết tiệt… đau quá… không ổn rồi… WC đâu
Bắt gặp một cánh cửa gắn biển “Nam” nhưng đầu óc đang quay cuồng, cô lao vào không chút do dự.
Không ai, trống trơn.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Thở một cái đã…
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
//vừa rửa tay vừa tự cằn nhằn//
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Cái bánh mì thịt ngu ngốc sáng nay… bà ăn mày đi đầu thai luôn đi…
Cạch.
Tiếng cửa sau bật mở. Một bóng người cao lớn bước vào.
Cô chưa kịp quay lại đã nghe giọng trầm vang lên sau lưng.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Mày vào nhầm chỗ rồi.
Giật mình, nhìn vào gương. Cô đơ người, không phải vì sợ. Mà vì… mặt thằng này đẹp như trong phim.
Áo sơ mi trắng, cổ bật hai nút, vai rộng, gương mặt đậm kiểu"tao-bị-cả-thế-giới-phản-bội". Mắt sắc, môi mím, tóc rũ xuống trán. Đẹp kiểu… sát thương.
Nhưng không đợi cô kịp hoàn hồn, hắn nhíu mày.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Mày đéo thấy chữ ‘WC Nam’ à?
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Ơ!… tao… xin lỗi!
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Tao đau bụng, tao tưởng... tưởng đây là nữ…
Hoảng. Cô vụng về chụp lấy chai Lavie trên bàn rửa mặt định xin lỗi – thì
TÒE!
Nắp chai văng ra.
Nửa chai Lavie tạt vào người cậu trai.
Hắn nhìn xuống vết nước ướt đẫm trước ngực.
Cô đứng đơ như tượng.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Cái đmm… mày tạt nước vô người tao?
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Tao… không cố ý…
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Mày biết mày vừa làm gì không?
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Xin lỗi… tôi thật sự…
Hắn bước tới, từng bước một. Cô lùi lại như phản xạ.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Thôi chết… có phải mày là… Lê Thiện Duy không?
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Trùm trường, đánh nhau, bị đồn là đấm vỡ mồm học sinh trường bạn, bị giám thị liệt vào danh sách đen.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Phải! Là tao đấy
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Còn mày… là con nhỏ Nhã học giỏi top đầu đúng không?
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Con bé được nhà trường lấy hình minh hoạ cho học sinh gương mẫu năm ngoái!
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Ờ ...
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Đẹp mặt phết đấy.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
//quay đi, mở cửa//.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Lần sau nhớ nhìn bảng. Không phải lúc nào cũng gặp tao mà thoát đâu.
Cạch, hắn đi mất.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
//trượt xuống sàn, tim đập như trống trận//.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Mẹ ơi… lần đầu gặp trai đẹp mà lại như thế này á?
...
Lớp học – buổi chiều
GV Chủ Nhiệm
GV Chủ Nhiệm
Em Dương Hạnh Nhã chuyển xuống bàn cuối dãy cửa sổ, ngồi cùng Lê Thiện Duy nhé.
Thầy chủ nhiệm vừa dứt lời, cả lớp nhao nhao.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
//đứng hình//.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Thầy ơi… ơ… nhưng em với bạn Duy đâu có thân…
GV Chủ Nhiệm
GV Chủ Nhiệm
Càng không thân càng nên ngồi gần để thấu hiểu.
Hắn nhìn cô từ bàn cuối, ánh mắt lười biếng lẫn chút trêu chọc.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Lại gặp nữa rồi, nhỏ tạt nước.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Tao mà biết trước, tao rót nước nóng.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Vậy lần sau tao không tránh đâu, cho mày khỏi tiếc.
...
Cuối giờ học.
Cô cúi gằm mặt thu dọn sách vở. Hắn vẫn im lặng, tựa vào ghế, tai đeo tai nghe, chân gác hờ lên thanh bàn.
Bỗng, hắn nghiêng người, lười biếng lên tiếng:
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Mày ghét ngồi gần tao đến thế à?
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Cũng không đến mức ghét… chỉ là… ngồi cạnh ông giống như bị bắt đi chung phòng với bom nguyên tử.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Thế mày nghĩ tao sẽ làm gì?
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Tao không biết… chẳng ai biết hết… ông lạnh như… cái tủ đông.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
//Cười nhẹ//
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Mày là người đầu tiên dám chửi thẳng vào mặt tao.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Không phải ai cũng tạt nước vào ông đâu.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Phải.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Mà ông… học giỏi lắm à?// bất giác hỏi//.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Bình thường.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Vậy hôm nay tiết Toán... mày trả lời gắt thật.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Đơn giản thôi. Tao học vì tao không muốn ngu mãi // nhún vai//
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
Hử?
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Mày không hiểu đâu.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Tụi học giỏi được nuôi bằng lời khen.
Lê Thiện Duy
Lê Thiện Duy
Tao sống bằng bản năng.
Dương Hạnh Nhã
Dương Hạnh Nhã
//im lặng//
Có một thoáng gì đó chạm nhẹ vào lòng cô. Hắn không đáng sợ như người ta đồn.
Chỉ là… quá quen sống trong phòng tối.
_______________________
Và đó là ngày đầu tiên nắng chạm vào giông.
Không phải ngọt ngào, không phải dễ chịu.
Nhưng là điểm bắt đầu của một cuộc đổi thay… không lối thoát.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play