[All Lâm] Vùng Vẩy Trong Vũng Lầy
Phòng Gương-Trùng Ảnh_chap 2
Chung cư Thanh Hòa – 03:47 sáng
Cơn mưa đã ngớt khi họ đến, nhưng con đường trước chung cư vẫn sẫm nước, loang loáng ánh đèn vàng vỡ vụn trên mặt nhựa đen
Đèn trên đầu nhấp nháy một nhịp rồi phụt tắt
Cả hành lang chìm vào ánh sáng mờ đỏ từ đèn thoát hiểm
Hạ Tuấn Lâm
phòng 702 nằm ở góc cuối
Hạ Nhiên
ở đây...chỉ có 3 cánh cửa
Tuấn Lâm đưa mắt nhìn Hạ Nhiên. Cậu không nói gì, chỉ rút trong túi ra một bản vẽ sơ đồ tầng cũ
Hạ Tuấn Lâm
theo trên giấy phòng 702 nằm chính giữa phòng 701 và 705
Hạ Tuấn Lâm
phòng 702 nằm ngay sau bức tường bê tông này
Hạ Tuấn Lâm
“Đèn pin.” – Cậu ra hiệu
Hạ Nhiên
" đưa đèn pin cho Tuấn Lâm"
Tuấn Lâm rọi thẳng vào tường
Ánh sáng lướt qua lớp sơn xám nhạt… rồi khựng lại ở một điểm
Một đường viền mờ, hình chữ nhật, nhô lên rất nhẹ — như cánh cửa đã từng ở đó, sau này bị bịt lại.
Tuấn Lâm xác nhận, tay đặt lên tường. Lạnh buốt
Đúng lúc đó , một luồng ớn lạnh luồn qua
vậy...cảm giác này là gì..?
Không ai trong số họ nhìn thấy gì phía sau, nhưng cả hai đều cảm nhận rõ ràng
Phía sau bức tường này có thứ gì đó đang... chờ
Hạ Tuấn Lâm bật dao rọc từ túi áo, rạch nhẹ theo đường viền trên mảng tường phẳng
Lớp sơn mỏng vỡ vụn ra như lớp vỏ trứng. Dưới lớp sơn là gỗ mục — không phải bê tông.
Hạ Tuấn Lâm
“Tường giả.” – cậu thì thầm
Hạ Nhiên không mấy ngạc nhiên. Cô đã thấy kiểu bịt kín này trước đây.
Hạ Tuấn Lâm
Bê tông không mục theo kiểu này đâu
Hạ Nhiên
Có người đã cố giấu nó –đeo găng tay đen, chạm vào bề mặt gỗ.
Hạ Nhiên
Giống như đóng nắp một quan tài. Nhưng cho căn phòng
Không đợi thêm, Tuấn Lâm dồn lực, tung cú đạp mạnh.
Tấm gỗ vỡ ra từng mảnh, lộ cánh cửa cũ kỹ phía sau, sơn bạc màu, số 702 mờ nhòe như bị ai đó cố tình cào đi rồi viết lại bằng sơn đen.
Hạ Tuấn Lâm
căn phòng 702 đây rồi
Hạ Nhiên
nơi này đã quá cũ kĩ rồi
tiếng mở cửa " kẹtttt" kéo dài như muốn khiến người nghe điếc tai
Hạ Tuấn Lâm
đưa đèn cho tớ
Hạ Nhiên
đèn pin hết pin rồi
Hạ Tuấn Lâm
kh mang pin theo thay thế à?
Hạ Tuấn Lâm
sao cứ nhằm lúc làm nhiệm vụ là quên
Hạ Tuấn Lâm
cậu có tập trung được kh vậy
Hạ Tuấn Lâm dùng đèn pin điện thoại soi xung quanh
căn phòng yên ắng đến mức phát sợ
Ở giữa phòng là một chiếc gương lớn — cao bằng người, đặt sát tường đối diện cửa.
gương phản chiếu rõ cả 2 người
Hạ Nhiên nhìn chằm chằm vào tấm gương.
Trong gương , cánh cửa đóng sầm lại
cô lập tức quay người lại , cửa vẫn mở
cô quay trở lại phía gương — và sững người. Phản chiếu không còn là chính họ nữa.
một người khác....đang đứng cạnh Hạ Tuấn Lâm
Một chàng trai cao, dáng thẳng, áo sơ mi trắng lốm đốm đỏ như máu khô
một mùi tanh nồng nặc của máu loang ra không khí
Ánh mắt người đó nhìn Tuấn Lâm — không phải giận dữ, không phải căm hận… mà là Lạnh lẽo , lạnh đến thấu xương
Hạ Nhiên
Hạ Tuấn Lâm —" đụng tay anh"
Hạ Nhiên
Tuấn Lâm — " lay mạnh "
Tuấn Lâm không trả lời. Anh đứng sững tại chỗ
Hạ Tuấn Lâm
—Mắt mở to, đồng tử co lại. Thất thần. Tim đập chậm hẳn—
Ngay bên cạnh cậu — đột ngột, lặng lẽ — một người con trai xuất hiện
Anh ta đứng đó. Không nói. Không nhìn Hạ Nhiên. Chỉ… đứng cạnh Hạ Tuấn Lâm, như đã ở đó từ rất lâu.
Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm
một cái tên "Hạ Tuấn Lâm " thì thầm trong không khí , giọng nói nhẹ nhàng mang chút sự ám ảnh huyền bí vang vọng trong căn phòng
Hạ Nhiên
Tuấn Lâm!– "Hạ Nhiên siết tay anh, giật mạnh"
Hạ Nhiên
Nhìn tôi! Ra khỏi phòng! Ngay bây giờ!
Nhưng anh không phản ứng.
Hạ Tuấn Lâm tiến về phía gương. Từng bước một, chậm và chắc
Hạ Nhiên
Không… đừng… – "Hạ Nhiên hét lên, dùng hết sức giữ tay anh lại"
Hạ Tuấn Lâm
Có ai đó… gọi tôi—" thì thầm"
Hạo Tường không nói. Chỉ nghiêng đầu nhìn Tuấn Lâm.
Ánh mắt nhẹ như gió, nhưng đủ khiến mọi thứ xung quanh mờ nhòe theo.
Tay Hạ Nhiên trượt khỏi cổ tay Tuấn Lâm, như bị hơi lạnh cắt rời
Và như làn nước bị khuấy nhẹ — bề mặt gương chuyển động, rồi nuốt trọn lấy anh.
Không tiếng vỡ. Không máu. Không đau
Chỉ có một tiếng “soạt” mềm — như ký ức vừa được khâu lại đúng vị trí
Cô đứng đó, thở dốc, ánh mắt không tin vào điều mình vừa chứng kiến
Gương trở lại bình thường. Không có ai. Không phản chiếu gì
Chỉ trơ trọi lại… căn phòng trống. Lạnh như mộ lạnh
Comments