[All Lâm] Vùng Vẩy Trong Vũng Lầy
chap 3
Một âm thanh yếu ớt bật ra từ cổ họng khô khốc
Hạ Tuấn Lâm khẽ nhíu mày, toàn thân đau ê ẩm như vừa bị xe tải đâm qua.
Hơi thở nặng nề, từng nhịp hít vào mang theo mùi gì đó
...Ẩm mốc và tanh nồng như sắt gỉ pha lẫn đất ướt.....
Hạ Tuấn Lâm
Chuyện gì… vừa xảy ra vậy…?
Không có tiếng xe. Không có giọng nói. Không có cả tiếng gió.
cậu chống tay ngồi dậy, nhưng lại khụy xuống ngay sau đó
Hạ Tuấn Lâm
Khốn thật… đầu mình… đau quá
Hạ Tuấn Lâm
sau gáy cũng đau
Hạ Tuấn Lâm
Không phải… không phải trụ sở
Hạ Tuấn Lâm
Không phải hiện trường
Hạ Tuấn Lâm
mình đang ở đây đây?
Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn vỡ ra
cậu đưa tay lên chạm gáy, nơi đau nhức từng cơn.
Hạ Tuấn Lâm
Có ai tấn công mình sao…?
Hạ Tuấn Lâm
Không , mình nhớ là… cái gương
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng
cậu ngẩng đầu, nhìn quanh căn phòng cũ kỹ
Hạ Tuấn Lâm
Tường loang lổ rêu mốc
Hạ Tuấn Lâm
Trần nhà sắp sập
Hạ Tuấn Lâm
Mạng nhện giăng như lưới câu
Hạ Tuấn Lâm
Một cái… tầng hầm bỏ hoang?
Hạ Tuấn Lâm
không ...không giống..
Hạ Tuấn Lâm
không có đồ đạc chồng chất
Hạ Tuấn Lâm
không có bụi dày
Hạ Tuấn Lâm
cũng không có đồ đạc tích tụ lâu năm
Hạ Tuấn Lâm
nhưng...sao lại có mùi của chết chóc thế này
cậu tự ôm lấy hai vai, co người lại
Hơi thở ngày càng gấp gáp, nhịp tim đập nhanh đến mức lồng ngực đau nhói.
Hạ Tuấn Lâm
Mình đang mơ sao?...Là ảo giác à
Hạ Tuấn Lâm
Trúng thuốc?....Bị thôi miên?
Hạ Tuấn Lâm
không thể nào..không thể nào..
cậu siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào da thịt
Hạ Tuấn Lâm
Thật..Cái đau này… là thật
cậu ngồi gập đầu gối, tựa lưng vào tường. Căn phòng im ắng đến rợn người
Hạ Tuấn Lâm
Có ai không — " la to"
hình như....tiếng la to của Hạ Tuấn Lâm dường như đã kích thích một số thứ không nên xuất hiện
Chỉ có một tiếng tí tách… tí tách… từ trần nhà
Hạ Tuấn Lâm đứng lên. Chân còn yếu, run rẩy, nhưng cậu cố giữ thăng bằng
Bước tới cánh cửa gỗ mục, tay ngập ngừng đặt lên tay nắm
tiếng kéo cửa kéo dài trong không gian âm u
hơi lạnh từ bên ngoài lập tức ập vào khiến Tuấn Lâm rùng mình
Phía trước là một cây cầu gỗ hẹp, dẫn ra khoảng trống mênh mông, nơi mặt nước đen ngòm trải dài vô tận, trơ trọi như thế giới chỉ còn lại nơi này
Một ngôi nhà nổi cô độc
Và ở đầu cầu…
Nó cao ngang cậu, toàn thân là những sợi rơm khô bện chặt lại, đầu to, cổ lệch, hai tay dài quá đầu gối, buông thõng.
Không động đậy. Không tiếng thở. Không có mắt. Không có miệng
Tuấn Lâm cau mày, bước thêm vài bước ra ngoài
đôi mắt không rời khỏi thứ quái dị kia
cậu quỳ xuống sát mặt sàn
Hạ Tuấn Lâm
dưới chân cầu không có bóng
Hạ Tuấn Lâm
không có dấu hiệu cho thấy..nó từng bước đi
Nó đã đứng ở đó ngay từ đầu… phải không?
Hạ Tuấn Lâm
đùa kiểu gì vậy..tôi sợ đấy
cậu cố trấn tĩnh, ngồi thụp xuống cuối cây cầu , theo thói quen lấy cây bút và quyển sổ nhỏ trong túi áo ghi lại
Hạ Tuấn Lâm
Thời gian ước lượng: Không rõ.
Không gian: Lạ. Không định vị được.
Tiếp xúc đầu tiên: hình nhân rơm. Không phản ứng. Không mối đe dọa
chần chừ một lúc , cậu lại gạch đi " không mối đe dọa"
Một âm thanh rất nhỏ vang lên sau lưng
cậu quay phắt lại . Con rơm không còn đứng ở đầu cầu nữa.
Tuấn Lâm chết lặng. Cây cầu trống trơn
Hạ Tuấn Lâm
Khoan đã… nó đâu rồi?
cậu từ từ đứng dậy, lùi dần về phía cửa nhà
Lần này — tiếng chân gỗ khô va xuống sàn vang lên ngay sau lưng
Hạ Tuấn Lâm
ai vậy , lên tiếng đi
Con rơm đang đứng ngay sau cậu
Sinh vật rơm nghiêng đầu.
Một cách… rất con người.
Chậm, nặng nề, nhưng rõ ràng đang tiến về phía cậu
nó bước một bước , cậu liền lùi về sau một bước
nhưng cầu gỗ phía sau đã biến mất, thay bằng mặt nước lạnh trơn như gương
Con rơm bước nhanh hơn.
Âm thanh bước chân của nó vang lên như gậy kéo lê trên sàn ẩm : két....két...két
Tiếng bước chân của con rơm đuổi theo
Không nhanh, nhưng đều đặn, vang lên sau gáy cậu như một bản nhạc chết
cậu lao qua cây cầu gỗ dẫn sang căn nhà bên cạnh
Dưới chân, nước đen gợn nhẹ, lộ ra những cặp mắt trắng đục nổi lềnh bềnh, dõi theo cậu từng bước.
Tuấn Lâm vào nhà, đóng sầm cửa lại
một khoảng không gian im lặng...cho đến khi..
Một tiếng gõ rất nhẹ vang lên sau lưng
Tiếng đập vang dội, dồn dập
Như thể....sinh vật rơm bên ngoài đang dùng chính thân thể nó nện vào cửa.
Từng cú đập khiến khung kính rung lên, nứt dần
Hạ Tuấn Lâm
không có vũ khí...cũng không có lối ra
Ánh mắt cậu lia lên một chiếc cầu thang gỗ nhỏ dẫn lên gác xép
cậu rít lên, rồi lao lên cầu thang
Comments
𝒀𝒊𝒏𝒈..!
chap mới đi ạ tgia
2025-06-27
1