Bước chân vào hậu viện

Trời phủ Trần sáng hôm sau rớt một trận mưa nhẹ. Gió cuốn hương ngọc lan từ góc vườn vào tận chăn chiếu.
Em ngồi trước gương đồng, để Duy vấn tóc thành búi, cài chiếc trâm ngọc mà gia để lại hôm qua
Chiếc trâm ấy lấp lánh ánh trời, lạnh như nước sông Vọng Giang
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mợ cài trâm lên rồi, lát nữa bước ra e chắc rằng thiếp viện nào cũng phải quỳ gối đấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
thế nào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mợ run chưa? // chọc ghẹo //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// cười khẽ //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
run thì không
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
chỉ sợ người ta chẳng để mợ yên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// liếc ra bên ngoài //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// hạ thấp giọng //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bà Bùi sáng đã cho người lau chùi đình Tùng Viên ba lượt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô Lý thì gọi nội quản tới hỏi về ngự thiện hôm nay
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cả hai đều đợi mợ tới chào... mà thật ra là muốn dòm ngó thôi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// vuốt nhẹ mép tay áo //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// chậm rãi đứng dậy //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
thế thì mợ đi chào
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
cho họ vui // mỉm cười //
_________
Đình Tùng Viên nằm giữa hậu phủ, có hồ sen thả cá, có cầu nhỏ bắc ngang, vốn là nơi nghỉ trà của các phu nhân trong nhà.
Hôm nay vì em, nơi ấy mở rộng hương lò, trải nệm hoa, dọn bàn trà ngọc. Thứ bày ra là hiếu lễ, mà lòng người lại chẳng hiền hòa
Bùi Nhược Lan ngồi ở chính vị, áo gấm màu son, tay cầm quạt ngà, mặt cười nhưng mắt như khói sương
Lý Ngọc Kiều thì ngồi thấp bên cạnh, nét mặt ngọt ngào, dáng dấp nhẹ nhàng như mây sớm, nhưng giữa ngón tay lại ẩn giấu sát khí
Em bước vào, hai hàng nha hoàn liền quỳ xuống hành lễ. Em đi chậm rãi, từng bước một, ánh mắt lướt qua những gương mặt đầy toan tính
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// nhẹ nhàng cúi đầu //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
mợ cả kính chào hai vị phu nhân
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vào phủ chưa được một ngày, chưa kịp chu toàn mọi việc
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
mong hai vị đừng trách
cre ảnh : pinterest
Bùi Nhược Lan
Bùi Nhược Lan
// đưa tay che miệng cười //
Bùi Nhược Lan
Bùi Nhược Lan
ối dào, mợ nói gì lạ thế
Bùi Nhược Lan
Bùi Nhược Lan
Trưởng phủ mang mợ về đặt ngay vào Đông viện, tức là địa vị trên cả chị em tụi ta rồi
Bùi Nhược Lan
Bùi Nhược Lan
Người ngồi trên đầu, sao lại xưng ‘mong đừng trách’?
Bùi Nhược Lan
Bùi Nhược Lan
Lẽ nào... có điều chưa yên lòng?
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
phải đó~
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
mợ là mợ cả
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
kẻ dưới như muội chỉ biết răm rắp nghe lời
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
Chẳng qua là chưa quen xưng hô, mong mợ chớ phiền lòng
Hai câu ấy, em hiểu rõ chỉ là ngoài cười trong đâm
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// mỉm cười gật đầu //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
nếu thế thì tốt quá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mợ vốn ít nói, không giỏi tranh biện
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lòng mợ ngay, nên lời nói cũng thường không khéo
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sau này phải nhờ hai vị dạy dỗ rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// đứng sau em nhếch môi khinh thường //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Duy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
pha trà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tuân lệnh mợ
Duy tiến lên, tay nhanh lẹ, pha một bình trà sen thơm ngát
Em tự tay rót ra ba chén, hai chén đưa đến trước mặt hai vị, chén cuối em giữ lại
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
trà sen năm cũ, mợ mang đến từ Lê gia
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
có phần kém nhưng mong hai vị nếm tạm
Bùi Nhược Lan
Bùi Nhược Lan
// nhíu mày //
Bùi Nhược Lan
Bùi Nhược Lan
ồ vị trà...thật lạ
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
// nếm một miếng rồi đặt xuống //
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
vị chẳng giống trà nhà ta
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
nếm vào lại thấy đắng chát nơi đầu lưỡi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// mỉm cười //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vì trà ấy phơi gió biên giới, ủ trong hang đất
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đắng là phải, bởi... đời người chẳng có ngọt mãi
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
// nhếch môi //
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
mợ dạy phải
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
là do tiểu muội thấp kém
Lý Ngọc Kiều
Lý Ngọc Kiều
không hiểu rõ đạo lý này rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// mỉm cười nhẹ nhàng //
________
trên đường về viện
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// vừa đi vừa cười khúc khích //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mợ ra đòn cũng mềm ghê
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vừa nhắc tên Lê gia, vừa cho uống trà đắng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Coi như quạt cho hai bà kia tê răng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
mợ không quạt ai ai cả // nhẹ nhàng //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Chỉ là... nhắc cho họ nhớ rằng, mợ không phải cây lau ngoài đồng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// dừng chân //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// nhìn em chằm chằm //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mợ, em nói thật nhé
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mợ càng dịu, người ta càng sợ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em bắt đầu thấy thú vị rồi đó
________
Về tới viện, An đã đứng sẵn ngoài cổng, vẫn bộ y phục xám không viền, ánh mắt trầm như sương sớm. Em gật đầu, y lặng lẽ đi theo
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Một khi đã là mợ cả thì mỗi bước chân phải vững hơn đá và mềm hơn lụa"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
" chốn hậu viện không phải dễ sống, mỗi nước cờ phải thật đúng đắn!"
_________
Hot

Comments

Kd.

Kd.

truyện hay quaaa, dù đọc có một số chỗ chưa hiểu lắm nhưng ngôn từ tg dùng ta nói đọc nó đãaa

2025-06-24

0

⛅️🫧Vk lý lệ hồng⭐️🌕

⛅️🫧Vk lý lệ hồng⭐️🌕

Ủa tóc ngắn cx búi đc hả 🤔

2025-06-29

1

🌷🐼Nguyênn🧿♥️

🌷🐼Nguyênn🧿♥️

có thấy đou t/g 😭

2025-06-25

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play