Gió đêm dưới vòm trăng

Đêm phủ Trần yên tĩnh như thể đất trời đã ngủ quên sau mấy ngày chốn hậu viện nổi gợn sóng
Mọi thứ được an bài một cách kỳ lạ, như thể trước cơn bão, trời vẫn cố nhường lại vài khoảnh khắc dịu dàng cho người sống
Em không ngủ được. Ngón tay khẽ lần qua mấy cánh hoa thược dược khô đặt trong chén sứ bên giường
chén này lúc chiều chính tay cậu đưa cho..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
hương hoa lạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
em đem phơi mát rồi ủ nước uống
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
giúp an thần
Khi ấy người nói không cười, mà tay vẫn lặng lẽ đặt nó lên kệ gỗ đầu giường em
Em chẳng đáp lại gì, chỉ nghiêng đầu chào như thường. Nhưng tim thì… không chịu yên
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
" sao người có thể dịu dàng đến thế nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến lạ..?"
________
Tiếng guốc em vang nhè nhẹ trên lối đá trải sỏi trắng
Gió đêm lùa qua những tán ngọc lan cao, từng cánh hoa rơi lên tay áo
Em khoác áo choàng mỏng, đi ra hoa viên phía sau Đông viện, nơi có vòm trăng thấp và chiếc hồ nhỏ soi bóng đèn lồng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
em còn thức khuya vậy sao?
Em quay người lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt tựa ánh trăng vừa rọi xuống nước vừa sâu vừa lạnh
cậu đứng đó, áo choàng đen viền bạc, tóc buộc lỏng bằng dây tơ
Gió thổi qua tay áo rộng khiến bóng người phảng phất như ảo mộng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
em làm ồn giấc nghỉ của cậu rồi ạ? // cúi đầu //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ta vẫn chưa ngủ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
những lúc trăng lên thế này, lòng ta thường không yên
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vậy sao cậu không vào thư phòng?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
đứng đây gió đêm dễ gây cảm // mỉm cười //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ta muốn đến đây vì biết em cũng chưa ngủ
Câu nói ấy đơn giản, không dư một chữ nhưng chẳng hiểu sao lại khiến tim em khẽ giật
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// tiến lại gần //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// vội cúi đầu //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// đưa tay chạm nhẹ vào tóc em //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
chiếc trâm hơi lệch
Ngón tay người khéo léo gỡ ra, cài lại
Mùi gỗ trầm ẩn dưới lớp áo dày len vào mũi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// siết lấy vạt áo //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
em không sợ ta sao? // hỏi khẽ //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
sợ // giọng thấp //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
nhưng không phải kiểu người ta hay gọi là sợ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy..em đang sợ điều chi?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
em..sợ lòng mình
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// khựng tay //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
em sợ mỗi khi cậu dịu dàng với em, em lại chẳng biết phải yêu cậu bao nhiêu cho đủ
Gió dừng lại vài giây như nín thở
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// không đáp //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// nhìn lên vầng trăng bạc //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
trăng đêm nay sáng thật
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// cúi đầu //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
sáng đến mức có thể nhìn thấu lòng người
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// cười //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
nếu lòng người mà dễ đọc thì đã chẳng phải trốn vào trong bóng tối thế này
_________
Khi cậu rời đi, em vẫn còn đứng lại bên cầu, ngón tay giữ lấy mép tay áo đã nhàu vì gió
Phía sau bức tường đá gần đó một bóng người khẽ lướt qua
Không tiếng động. Không dấu chân. Nhưng rõ ràng có hơi thở
ngay khi em vừa trở về viện thì...
Đặng Thành An
Đặng Thành An
mợ // gấp gáp //
Đặng Thành An
Đặng Thành An
có kẻ xâm viện!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// siết chặt tay //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
hóa ra gió đêm không chỉ mang hương hoa // nhếch môi //
_______
Hot

Comments

🌷🐼Nguyênn🧿♥️

🌷🐼Nguyênn🧿♥️

😭👍

2025-06-28

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play