"Anh dậy sớm thế? Hôm nay không phải được nghỉ sao?"
Bank ngồi xuống ghế, mái tóc còn hơi rối.
Suphanat (Bank)
Anh nhìn Tata, mỉm cười:
"Ừm. Nhưng lát nữa có buổi họp đội đột xuất. Có thể chiều mới về."
Tata quay lại, đặt đĩa thức ăn xuống bàn.
Tata
"Lại thay đổi đột xuất à? Từ lúc lấy nhau đến giờ, em đếm được chắc chưa tới 5 bữa mình ăn tối chung."
Suphanat (Bank)
Bank hơi nhíu mày, nhưng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:
"Bóng đá mà em. Lịch tập thất thường. Em biết rồi còn gì."
Tata cười nhẹ, che giấu nỗi hụt hẫng.
Tata
"Em biết... chỉ là, làm vợ rồi mới thấy — yêu một người bận rộn, nó khác với sống cùng một người luôn vắng nhà."
Bank không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ cầm dao nĩa cắt trứng, nhưng đôi mắt thì không nhìn vào đĩa ăn — mà đang dõi ra ngoài cửa kính, nơi ánh nắng rọi vào một ngày mới.
Buổi tối – căn hộ vắng tanh
Tata ngồi trong phòng khách, mắt dán vào laptop. Bài viết phỏng vấn đang dang dở, nhưng tâm trí cô không tập trung nổi.
9h20 tối. Không tin nhắn. Không cuộc gọi. Cô mở điện thoại, bấm thử gọi cho Bank. Tín hiệu đổ chuông dài... rồi ngắt.
Tata
(lẩm bẩm):
"Anh đang bận... hay là quên mất em đang chờ?"
Sáng hôm sau – 5h30 sáng
Bank về đến nhà. Anh mở cửa nhẹ, cố không đánh thức Tata. Nhưng cô đã ngồi sẵn trên ghế sofa, trong ánh đèn vàng nhạt của phòng khách. Mắt cô thâm quầng.
Comments
Anonymous
Toi thấy kết se đến nơi
2025-06-25
1
tuanhh
tạm ngưng đọc fic này ở đây...nào kết he rồi đọc🤓
2025-06-25
1
Đặng Ngọc Linh
sao mà cưới nhau xong khoảng cách lại càng xa là sao zị
2025-06-25
1