Sau khi trở về khách sạn tắm rửa cô leo một mạch lên giường
Lôi điện thoại ra đã thấy Nguyên Y gửi cho cô rất nhiều tin nhắn
"Nè cậu tới Maroc sao không rủ tớ"
"Cậu tới đó có vấn đề gì đúng không?"
"Mau kể tớ nghe đi , bánh quy nhỏ"
Nhìn những dòng tin nhắn Nguyên Y gửi cho mình thương thanh nở một nụ cười hạnh phúc . Dù cô đã mất mẹ , nhưng bên cạnh vẫn luôn có người quan tâm tới cô
"Tớ không sao mà , tới Maroc chỉ để dự một bữa tiệc thôi"
"Đừng lo"
"Có điều sau ngần ấy năm , tớ gặp lại người đàn ông đó rồi"
Cuộn tròn trên chiếc ghế sofa với chú thỏ bông lớn , Nguyên Y đọc dòng tin nhắn Thương Thanh gửi tới
"Sao ?"
"Cậu gặp ai cơ"
"Người đàn ông ấy , bố cậu à"
"Ừm , là ông ấy"
"Tớ không nghĩ , Hà Hồng Quân lại xuất hiện ở bữa tiệc của Trần lão gia nếu tớ biết đã không nhận lời tới đó rồi" Cứ nghĩ tới việc đó cô lại tự trách , sao không nghĩ tới việc Hạ gia và Trần gia đang có hợp tác cơ chứ
"Vậy ông ấy có nhìn thấy cậu không"
"Có" Cô đã kể lại sự việc cho Nguyên Y nghe
"Dù sao trong người cậu cũng chảy dòng máu nhà họ Hạ dù có trốn tránh cũng không được"
"Tớ và ông ta từ lâu đã hết quan hệ rồi"
Biết Thương Thanh khó chịu , Nguyên Y cũng không nói đến chuyện đó nữa
"Mà cậu mới về sao đã đi dự tiệc rồi , cái này không giống tính cách cậu lắm"
"Vì hôm nay có một vị mà tớ muốn nói chuyện , tiếc rằng vì sự việc kia mà không gặp được"
"Được rồi đừng nghĩ nhiều , tớ đi về sẽ có quà cho cậu"
"Ừ hứ tớ nghe nói loại dép Babouche ở Maroc có họa tiết rất thú vị"
"Được được tớ sẽ mua giúp cậu"
"Ngủ ngon"
Sáng sớm hôm sau
Trên đường phố Marrakesh , đi dạo một vòng quanh những khu nhà cổ kính đầy huyền bí , Thương Thanh bước vào một khu bán đồ Babouche đang chọn tìm được một đôi . Đột nhiên có một người đàn ông lên tiếng
"Hãy chọn đôi có kích cỡ nhỏ một chút đi sẽ vừa với chân cô" Ninh Viễn mặc một bộ Djellaba trang phục truyền thống người Maroc quàng thêm một chiếc khăn ở cổ che lấp gần nửa khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt
"Ồ , anh là người dân ở đây à"
"Màu xanh này khá hợp với cô đấy"
"Tôi không mua cho mình , tôi mua cho một người bạn thôi"
"Đã đến Maroc hãy mua cho mình một đôi Babouche(+)và bộ đồ Djellaba(×)"
(+)Babouche có nghĩa là dép trong tiếng Pháp. Được trang trí bằng kim sa, họa tiết và làm từ da lộn hoặc thảm Maroc, dép Babouche cũng là một vật lưu niệm truyền thống. Babouche đã trở thành vật chắn bói trong cuộc sống của người dân nơi đây từ nhiều thế kỉ. Nam giới, phụ nữ và trẻ em đều mang được babouche. Chúng có rất nhiều màu sắc, vật liệu, hoa văn và hình dáng.
(×)Djellaba là một loại trang phục có thiết kế dài, rộng rãi, tay áo dài và phần mũ trùm đầu nhọn, thường được mặc bởi cả nam giới và nữ giới ở Maroc. Loại quần áo truyền thống này bắt nguồn từ người Berber, do đó có thể được tìm thấy ở một số vùng đất Bắc Phi khác như Algeria và Tunisia.
"Vậy anh giúp tôi chọn đi" Thực ra đây là lần đầu tiên cô tới Maroc nên cũng rất muốn tham quan và khám phá nơi này
"Được" Không biết đã gặp cô gái này ở đâu rồi nhưng Ninh Viễn nhìn cô ấy rất quen mắt
Hai người , một người đàn ông cao lớn đi trước , một cô gái nhỏ nhắn theo sau . Ninh Viễn vừa đi vừa giải thích cho cô một số nền văn hóa và loại hình truyền thống ở nơi đây
Thương Thanh nhìn anh , rất chăm chú nghe
Sau đó hai người chọn một quán ăn dừng chân , người phục vụ mang lên 4 ly trà bạc hà
"Này là trà hả?" Thương Thanh bày ra vẻ mặt ngơ ngác hỏi
"Đây là trà bạc hà , người dân Maroc thường thể hiện sự coi trọng đối với những vị khách đến chơi nhà bằng việc mời họ dùng trà bạc hà trước khi dùng bữa" Anh nhìn cô gái nhỏ trùm chiếc mũ áo xe khuất nửa khuôn mặt xinh đẹp đang chống tay lên cằm nghe mình nói với ánh mắt si mê , cô thật đẹp cũng rất đáng yêu
"Mau thưởng thức xem có hợp khẩu vị không ?"
"Ừm , rất ngon"
"Mà anh là người Maroc ?" Thương Thanh nhìn anh rồi hỏi
"Tôi là người ngoại quốc"
"Vậy sao anh biết rõ về văn hóa nơi đây vậy ?"
"Tôi từng sống ở đây một thời gian"
Sau khi người phục vụ bưng đồ ăn lên , Ninh Viễn giới thiệu cho cô các món ăn , sau đó dùng dao cắt một miếng Méchoui đưa vào đĩa của cô "thử món này xem đây được xem là đặc sản ở Maroc đó"
Cô thử một miếng "đây là thịt cừu"
Anh cầm bát múc một ít Súp Harira sau đó đưa đến trước mặt cô "Đúng , đó là thịt cừu"
Sau khi dùng bữa hai người đi dạo đường phố trời dần ngả tối
Ở phía bên kia đột nhiên có pháo hoa nổ , Thương Thanh quay lại nhìn thấy hình như có một lễ hội gì đó được diễn ra tại nơi đây
"Có lễ hội gì kìa , mau qua đó xem thử" Thương Thanh bất giác nắm lấy tay người đàn ông kéo anh chạy lại khu vực nhộn nhịp ấy
"Oa đẹp quá à, đây là lễ hội gì vậy"
Anh nhìn cô sau đó xoa đầu nhẹ nhành giải thích "đây là Liên hoan nghệ thuật Marrakech . Diễn ra vào tháng 7 hằng năm tại thành phố Marrakech" (\=)
"Wow có pháo hoa kìa đẹp quá đi , nơi này thật tuyệt" Cô nhìn anh rồi nói
"Đúng vậy nơi này rất tuyệt , mẹ và cha tôi từng gặp nhau tại nơi này"
"Vì vậy cho nên anh thích nó?"
"Có thích , có không"
Cô dẫn anh chen vào dàn người , nhìn cô gái xinh đẹp đáng yêu trước mắt trái tim người đàn ông rung động theo. Buổi biểu diễn kết thúc , cô và anh đã cùng đi dạo với nhau trên còn đường tại Marrakesh
"Hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi có một ngày vui vẻ tại Maroc" Cô cười tươi nhìn anh
"Là điều tôi nên làm" Nhìn cô gái trước mặt anh thực sự đã rung động rồi
"Cũng tối rồi , ngày mai là tôi phải rời Maroc, cảm ơn một ngày tuyệt vời của anh"
"Nếu có cơ hội tới lần nữa , hẹn sẽ gặp lại anh" Dù không nỡ nhưng cô cũng đành
"Tạm biệt , hẹn gặp lại"
(\=)Liên hoan nghệ thuật Marrakech
Diễn ra vào tháng 7 hằng năm tại thành phố Marrakech xinh đẹp là liên hoa nghệ thuật Marrakech, đây là một trong những lễ hội Maroc nổi tiếng nhất và thu hút đông đảo mọi người tham dự. Nét độc đáo của lễ hội nghệ thuật Marrakech là sự kết hợp giữa loại hình giải trí hiện đại với các tác phẩm dân gian cổ xưa, âm nhạc Berber truyền thống và sự mê hoặc của các vũ công múa bụng.
Updated 23 Episodes
Comments